BONSAI
Chịu tỉa
lá, hãm cành, trồi gốc rễ
Dòng nhựa
tuôn theo mũi kéo, lưỡi dao
Thế đứng,
thế quỳ, thế xuy phong, thác đổ
Còn thế
nào cho nỗi đớn đau?
NGUYỄN QUỐC
HUÂN
ĐỂ GIÓ CUỐN
ĐI
Tưởng nhớ nhạc sĩ TCS
Để gió cuốn đi một tấm
lòng
Hòa tan vôi tóc với hư
không
Vườn khuya yên ngủ say
đời muộn
Đá cuội mòn lăn mỏi
gót hồng
Từ độ trăng vàng chưa
bối rối
Đến chừ hạ trắng vẫn
mênh mông
Đường trần in dấu chân
mê mải
Một giọng
đàn lên hướng cội nguồn.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
ĐƯỢC VÀ MẤT
Không ngủ
được, không phải vì mất ngủ
Thức ngủ
như không, được mất xoay vần
Quên là được, nhớ có khi là mất
Thức là quên mà ngủ có khi còn
Được với mất, nhập nhằng không với có
Nhớ hay quên, như thức ngủ chiêm bao
Chợt tiếng lá vặn mình se đêm thẳm
Làm cuộc
rơi, được mất có sao đâu
Lá tự nhủ
chẳng quên và muốn nhớ
Thì cần
chi thức ngủ có hay không
Không có
ngủ lấy gì so với thức
Lấy gì so
hối hả với thong dong.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
HỎI
Đợi rảnh rỗi ta lại về hỏi cỏ
Sắc thu vàng đầu ngõ đã ươm chưa
Tung theo gió hạt vàng hoang dại
Thảo nguyên xa biết thiếu hay thừa?
Đợi rảnh rỗi ta lại về hỏi đá
Vết tròn lăn trôi dạt ở phương nào
Dòng nham thạch tự hồng hoang chảy mãi
Nét hình hài nguội lạnh tạc vào đâu?
Đợi rảnh rỗi ta lại về hỏi nước
Khúc lở bồi oằn nặng mấy nông sâu
Vòng luân chuyển tự bể nguồn chan chứa
Nỗi niềm chi con sóng cứ bạc đầu?
Chưa rảnh rỗi ta vẫn về tự hỏi
Ta là ai trong vạn kiếp
phù sinh?
Đường thiên lý loanh
quanh chùn chân bước
Phút tâm an ta chợt gặp chính mình …
NGUYỄN QUỐC HUÂN
NGƯỜI TRỒNG
CỎ BÊN ĐƯỜNG
Vai áo chị từng ngày bạc
thếch
Ngọn cỏ từng ngày lên
non xanh
Cỏ mượt mềm không từ mỡ
mầu của đất
Mà từ đôi bàn tay chị
chai sần
Lặng lẽ của cần cù ong
thợ
Chị đi qua mưa nắng
vơi đầy
Những đôi chuồn chuồn
địu nhau vào mùa sinh nở
Nói với chị điều gì mà
rung cánh bay
Dòng người vẫn hàng
ngày ngược xuôi hối hả
Có ai để ý bên đường
Một dáng
ngồi chơ vơ nón lá
Chị nhuộm xanh mặt đất
cho bầu trời trong hơn
Chị là ai của muôn
ngàn số phận
Có hề chi
Cỏ cũng là người
Mọc
chỗ nầy là hoang là dại
Mọc chỗ kia là nét đẹp
cho đời.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
QUA PHÀ
Chiếc phà công việc phải
trôi ngang
Dề lục bình có việc gì
mà trôi dọc
Người lên phà không
như con nước
Sang ngang mà trôi dọc
phận mình
Không có vé hạng xoàng
Không có
khoang hạng nhất
Sông rộng chung bờ xa
tít
Bình đẳng thời gian
Bình đẳng nắng mưa
Trăm ngả đường mở ra, tuýt hụ còi dài
Lên bờ phần ai nấy chạy
Dòng sông điềm nhiên
chảy
Dề lục bình điềm nhiên
trôi xuôi
Bình đẳng.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
RẠ
Oằn lưng cõng hạt lúa
vàng
Một
mai thân rạ giòn tan giữa đồng
Hóa thành sợi khói
thong dong
Tàn tro ở
lại bón đòng mùa sau.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
TÂM TÌNH CỦA
LÁ
Và lá biết
đến một ngày nào đó
Khẽ khàng
rơi rời khỏi cành này
Lặng lẽ
như một làn hơi thở
Trả lại mặt
trời sắc thắm đã vay
Trả lại đất
mềm nguồn nhựa sống
Thân xác
thong dong trong cát bụi vô thường
Cứ như thể
lá chưa từng hiện diện
Dẫu đầu
cành đậu chút hơi sương
Xin để lại
khoảng trời mây trắng
Ngàn năm
trôi trên bước viễn trình
Và như thế
lá vẫn còn đâu đó
Hóa thân
vào chồi nõn lại lên xanh.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
THIỀN
Chậm lại
đi
Chậm lại
đi
Vầng trăng
đêm ấy có gì vội đâu
Bàn tay
đón nhận mưa châu
Hạt nào đọng
lại, hạt nào lọt tay
Nhẹ nhàng
qua tiếng đêm ngày
Thở ra như
có, hít vào như không
Thấy ta
làm một vô cùng
Trôi từ
cái thuở hồng mông trôi về
Thấy ta
không tỉnh không mê
Không quên
không nhớ, không về không đi
Trong
không ấy biết có gì
Thinh
thinh như thể điều chi nhủ thầm
Bừng lên
ngọn lửa từ tâm
Sáng lên
trong cõi đăm đăm phận người
Chầm chậm
thôi
Chầm chậm
thôi
Cho theo kịp
với bước đời xa xăm.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
TỜ LỊCH CUỐI
CÙNG TÔI VỪA GỠ
Tờ giấy lịch mỏng tang
tôi vừa gỡ
Cái bìa bỗng hóa mồ
côi
Thói quen mỗi sớm mai
hẫng vào quá khứ
Tuổi đời chao theo mảnh
giấy rơi …
Tờ lịch cuối cùng thao
thiết đêm trôi
Thế giới tươi xinh
Thế giới ảm đạm
Vàng mai vẫn xé nụ
lung linh
Làm sao tôi nỡ vô tình
Xuân độ lượng khiến
trái tim bối rối
Đêm
nay
Em
bé nào chiêm bao áo mới
Rượu
giao thừa nào se môi
Vì
sao nào rụng xuống viền trời
Tờ lịch cuối cùng làm cuộc rong chơi
Đâu
đó cõi vô cùng vũ trụ
Tôi
lại một lần như sơ sinh tìm vú
Đóng
lên tường cái bloc lịch
Ra
Giêng.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
TƯƠNG DUYÊN
Ngọn
đèn không thể tự tỏa sáng
Nếu
không có màu đêm đen
Làn
hương ngát của hoa sen
Phải
chắt lọc từ tanh hôi bùn đất
Chúa
dâng mình cứu chuộc
Bắt
đầu từ phản phúc của Giu-đa
Tốt
xấu
Thiệt
hư
Như
bàn tay sấp ngửa
Duyên
nhau!
NGUYỄN QUỐC HUÂN
VAY VÀ TRẢ
Chòm
mây vay nước ngàn khơi
Chiếc
lá vay lửa mặt trời sắc xanh
Tiếng
chim ríu rít trên cành
Cho
tôi vay khắc yên lành sớm mai
Cơn mưa trả nước về nguồn
Trận lũ trả lớp bùn
non về đồng
Tôi xin trả hết vui buồn
Khi hoàng hôn nắng dần
buông trắng dần.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
VỀ NGHE TIẾNG LÁ RƠI
Mới hay vào chợ cũng
như vào chùa
Cái tâm ai bán mà mua
Ngân nga lời kệ, chanh
chua nỗi đời
Im lìm, một tiếng lá
rơi.
NGUYỄN QUỐC HUÂN