Thứ Bảy, 6 tháng 5, 2017

THƠ NGƯỜI ÁO TRẮNG 14/14


Image result for clouds

         KHÔNG ĐỀ
Nổi chìm cũng thể cuộc chơi
Bấp bênh là những nẻo đời buồn vui
Díu dan mấy bận khóc cười
Ngẩng nhìn mây trắng bên trời lang thang.
VÕ VĂN PHO
SÁNG NAY
Lá sương đẫm tiếng chuông ngân
Hàng cây thức giấc phân vân như là
Sân chùa chẳng phải hôm qua
Câu kinh cũng mới như vừa sáng nay
Hướng lòng nguyện đón một ngày
Nghiêng theo cánh gió đầy tay bụi hồng
Tôi cầm tôi với mênh mông
Đón bình minh gọi bềnh bồng ra đi …
VÕ VĂN PHO



THƠ NGƯỜI ÁO TRẮNG 13/14

Image result for bamboo

        NIỀM TIN VÀ MƠ ƯỚC
Một sớm ta về dạo trước sân
Lắng nghe chim hót phía sau vườn
Ngó lên ngọn trúc bên bờ giậu
Chợt thấy lòng mình rộn mến thương
Thương mái nhà xưa đã cũ rồi
Trải bao biến cố mấy đầy vơi
Tháng năm dầu dãi mưa cùng nắng
Từng góp công lao đã một thời
Thương biết bao người đã dựng xây
Điểm tô mới có được ngày nay
Dù to dù nhỏ, dù hay dở
Cũng lắm hy sinh với Đạo Thầy
Nhà cũ hư rồi phải lập công
Anh em chung sức với chung lòng
Mai đây dựng lại ngôi nhà mới
Bổn đạo đi về thỏa ước mong
Như một niềm tin rất vững vàng
Thánh đường xây dựng lại khang trang
Vườn sau ngõ trước trông xinh xắn
Đạo chúng vào ra bước rộn ràng
Một góc hoa viên được sửa trồng
Một ngày nắng dịu cúc đơm bông
Mùa xuân hội ngộ hoa mai nở
Gió thoảng hương đưa mấy nụ hồng
Một mái hội trường được sửa sang
Một phòng đọc sách nét nghiêm trang
Sớm chiều đạo hữu vui tìm tới
Chữ nghĩa thánh hiền luận với bàn
Từng ấy ước mơ cũng đã nhiều
Đã từng chăm chút đã nâng niu
Đã từng trút cạn bao tâm huyết
Xây dựng Đạo Trời – mộng bấy nhiêu.
TAM ANH
SAO QUÊN NẺO VỀ
Thuyền lòng khi đã buông xuôi
Dòng đời xiết chảy khó lui quay về
Mịt mù thăm thẳm bến mê
Mưa giăng nước ngược tái tê não nùng
Bốn bên sấm chớp bão bùng
Chơi vơi sóng gió chập chùng khơi xa
Mênh mông tít tắp quê nhà
Nhọc nhằn xé nước trèo qua thác ghềnh
Gắng chèo quyết gắng thêm lên
Quê xưa bến cũ sao quên nẻo về.

TAM HÒA

THƠ NGƯỜI ÁO TRẮNG 12/14


Image result for wild goose

          CÁNH CHIM VÀ DÒNG SÔNG
Trên không bóng nhạn lưng trời
Bao la bốn hướng tuyệt vời cánh bay
Ảnh chìm đáy nước nào hay
Sông sâu dòng biếc đêm ngày mãi trôi
Lạnh lùng đâu rõ khúc nôi
Hai bờ khi lở khi bồi sóng xao
Chim bay bay mãi phương nào
Sông sâu vẫn cứ rạt rào nước xuôi
Cánh hồng trải rộng đường vui
Sông trôi năm tháng ngậm ngùi chút duyên
Mai này trong cuộc đoàn viên
Nụ chào nở trọn bên triền sắc không.
PHẠM VĂN LIÊM
Trung Hưng Bửu Tòa
Sau đợt tu băm sáu ngày năm Nhâm Thìn.
CÁT HỢP VỀ NGUỒN
Hãy bỏ cõi hoang vu, xa lìa ảo hóa
Thôi tương tư, đừng mơ ngủ phương nào
Hãy trở lại nguồn, dù con nước lao xao
Trăng thệ hải vẫn đang chờ soi cát
Dù ngọn gió cứ lắt lay xào xạc
Cuộc trăm năm mong ấp ủ xuân tình
Ngoảnh lại đầu sông, hạt cát trở mình
Thôi biền biệt, thôi phiêu du thế lộ
Cõi nhân gian: Yên ba nhật mộ 
Cát hợp về nguồn, bãi cát trắng phau.
PHẠM VĂN LIÊM
Yên ba nhật mộ: Đời Đường, viết bài Hoàng Hạc Lâu,
Thôi Hiệu (704?-754) làm hai câu kết:
Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Tản Đà (1889-1939) dịch:
Quê hương khuất bóng hoàng hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai.
LƯU BÓNG
Kính viếng giác linh Hoàng Vũ
Xa rồi cuộc mộng phù du
Chân linh phủi sạch bụi mù nhân gian
Bể dâu không sắc hai hàng
Đông tây giã biệt Kim Bàn trở quê
Câu kinh đưa lối nẻo về
Nước nhành dương gội sông mê qua bờ
Nhớ xưa vầy chút duyên thơ
Biết nhau hồ dễ không chờ đợi nhau
Nối chân người trước kẻ sau
Nước muôn sông tụ chung màu biển xanh
Đâu hay mong ước khó thành
Bờ khe bóng núi nhân hành hắt hiu
Thì thôi cánh nhạn sông chiều
Vờn qua lưu bóng yêu kiều dáng thơ.
PHẠM VĂN LIÊM
Nhà thơ Hoàng Vũ, thế danh Vũ Hoàng (1928-2012),
quê làng Đại Bình, Quế Sơn, Quảng Nam;
nguyên là Phân Đoàn Trưởng đầu tiên
của phân đoàn Thanh Niên Hưng Đạo Đoàn (Sài Gòn).
NGÀY THIÊNG LIÊNG
Mai vàng ánh chào xuân trong nắng mới
Ngày thiêng liêng mồng Chín lễ Chí Tôn
Ánh tam dương hong ấm mọi tâm hồn
Trên xanh thẳm bóng Cao Đài rực rỡ
Soi ánh từ quang, Mắt Trời khai mở
Những tinh anh muôn hướng tụ chung về
Điệu thần tiên hòa hợp khúc nam quê
Lung linh nến gót sen bừng tam bửu
Cõi vô thường bỗng khai đường vĩnh cửu
Buổi hạ nguơn ân phước có một lần
Đường thênh thang mời gọi vạn tình thân
Theo ánh sáng về bến bờ mong đợi.
PHẠM VĂN LIÊM
TẶNG NGƯỜI
Gởi gắm vào thơ chút đạo tình
Ai người dầu dãi cõi phù sinh
Đã từng lay lắt mười phương gió
Nay thoảng heo may bỗng giật mình
Qua hết truông đời mấy cỏ hoa
Sắc màu đằm thắm tưởng phai nhòa
Ngờ đâu còn thấy trong màu mắt
Đọng chút chân tình chợt hiểu ra
Xin hãy bên bờ cùng ngắm sông
Bao nhiêu con nước cuốn theo dòng
Hoa trôi bèo dạt về phương ấy
Âm vọng phương này sóng biển đông
Bên bờ hư ảo tạm dừng chân
Chung mở trang kinh tụng một lần
Đạo gốc bởi lòng thành tín hiệp
Thì thôi chi sá nẻo phù vân.
PHẠM VĂN LIÊM




THƠ NGƯỜI ÁO TRẮNG 11/14


Image result for sông

          NHỚ LÀNG
Làng tôi tưới nước ao đồng
Để sông nước l một dòng ăn năn
Giếng đình mẹ múc tắm trăng
Lung linh sao mọc thơ văn canh trường
Khuya đêm tụng khúc vô thường
Cha tôi chiêm nghiệm nẻo đường phù sinh
Nghe bài Bát Nhã Tâm Kinh
Chim sa sả nhớ vợ mình gọi vang
Tôi con chim sẻ ra ràng
Đậu vào nghĩa xóm tình làng mà ca
Thế rồi chim nhỏ bay xa
Dấn thân vào chốn phù hoa cuộc đời
Nhiều khi thèm một nụ cười
Một câu chào hỏi một lời thương yêu
Tôi là kẻ ước mơ nhiều
Lại quen gối cuộc đời nghèo ngủ say.
NGUYỄN VĂN SANH
NƠI TRỌN LÀNH
Trên đường thiên lý xưa nay
Vết rêu hưng phế dấu hài phù sinh
Qua ghềnh thác vịn câu kinh
Qua năm tháng vịn công trình, công phu
Núi cao biển thẳm mịt mù
Cheo leo hun hút thâm u nẻo đời
May duyên gặp ánh Đạo Trời
Song hành phước huệ cho người tinh anh
Hoa sen thơm giữa bùn tanh
Theo Thầy nguyện bỏ lợi danh chợ đời
Trên đường thiên lý xa xôi
Tam công vẹn giữ, về nơi trọn lành.

NGUYỄN VĂN SANH

THƠ NGƯỜI ÁO TRẮNG 10/14

Image result for bonsai

              BONSAI
Chịu tỉa lá, hãm cành, trồi gốc rễ
Dòng nhựa tuôn theo mũi kéo, lưỡi dao
Thế đứng, thế quỳ, thế xuy phong, thác đổ
Còn thế nào cho nỗi đớn đau?
NGUYỄN QUỐC HUÂN
ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI
Tưởng nhớ nhạc sĩ TCS
Để gió cuốn đi một tấm lòng
Hòa tan vôi tóc với hư không
Vườn khuya yên ngủ say đời muộn
Đá cuội mòn lăn mỏi gót hồng
Từ độ trăng vàng chưa bối rối
Đến chừ hạ trắng vẫn mênh mông
Đường trần in dấu chân mê mải
Một giọng đàn lên hướng cội nguồn.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
ĐƯỢC VÀ MẤT
Không ngủ được, không phải vì mất ngủ
Thức ngủ như không, được mất xoay vần
Quên là được, nhớ có khi là mất
Thức là quên mà ngủ có khi còn
Được với mất, nhập nhằng không với có
Nhớ hay quên, như thức ngủ chiêm bao
Chợt tiếng lá vặn mình se đêm thẳm
Làm cuộc rơi, được mất có sao đâu
Lá tự nhủ chẳng quên và muốn nhớ
Thì cần chi thức ngủ có hay không
Không có ngủ lấy gì so với thức
Lấy gì so hối hả với thong dong.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
HỎI
Đợi rảnh rỗi ta lại về hỏi cỏ
Sắc thu vàng đầu ngõ đã ươm chưa
Tung theo gió hạt vàng hoang dại
Thảo nguyên xa biết thiếu hay thừa?
Đợi rảnh rỗi ta lại về hỏi đá
Vết tròn lăn trôi dạt ở phương nào
Dòng nham thạch tự hồng hoang chảy mãi
Nét hình hài nguội lạnh tạc vào đâu?
Đợi rảnh rỗi ta lại về hỏi nước
Khúc lở bồi oằn nặng mấy nông sâu
Vòng luân chuyển tự bể nguồn chan chứa
Nỗi niềm chi con sóng cứ bạc đầu?
Chưa rảnh rỗi ta vẫn về tự hỏi
Ta là ai trong vạn kiếp phù sinh?
Đường thiên lý loanh quanh chùn chân bước
Phút tâm an ta chợt gặp chính mình …
NGUYỄN QUỐC HUÂN
NGƯỜI TRỒNG CỎ BÊN ĐƯỜNG
Vai áo chị từng ngày bạc thếch
Ngọn cỏ từng ngày lên non xanh
Cỏ mượt mềm không từ mỡ mầu của đất
Mà từ đôi bàn tay chị chai sần
Lặng lẽ của cần cù ong thợ
Chị đi qua mưa nắng vơi đầy
Những đôi chuồn chuồn địu nhau vào mùa sinh nở
Nói với chị điều gì mà rung cánh bay
Dòng người vẫn hàng ngày ngược xuôi hối hả
Có ai để ý bên đường
Một dáng ngồi chơ vơ nón lá
Chị nhuộm xanh mặt đất cho bầu trời trong hơn
Chị là ai của muôn ngàn số phận
Có hề chi
Cỏ cũng là người
Mọc chỗ nầy là hoang là dại
Mọc chỗ kia là nét đẹp cho đời.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
QUA PHÀ
Chiếc phà công việc phải trôi ngang
Dề lục bình có việc gì mà trôi dọc
Người lên phà không như con nước
Sang ngang mà trôi dọc phận mình
Không có vé hạng xoàng
Không có khoang hạng nhất
Sông rộng chung bờ xa tít
Bình đẳng thời gian
Bình đẳng nắng mưa
Trăm ngả đường mở ra, tuýt hụ còi dài
Lên bờ phần ai nấy chạy
Dòng sông điềm nhiên chảy
Dề lục bình điềm nhiên trôi xuôi
Bình đẳng.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
RẠ
Oằn lưng cõng hạt lúa vàng
Một mai thân rạ giòn tan giữa đồng
Hóa thành sợi khói thong dong
Tàn tro ở lại bón đòng mùa sau.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
TÂM TÌNH CỦA LÁ
Và lá biết đến một ngày nào đó
Khẽ khàng rơi rời khỏi cành này
Lặng lẽ như một làn hơi thở
Trả lại mặt trời sắc thắm đã vay
Trả lại đất mềm nguồn nhựa sống
Thân xác thong dong trong cát bụi vô thường
Cứ như thể lá chưa từng hiện diện
Dẫu đầu cành đậu chút hơi sương
Xin để lại khoảng trời mây trắng
Ngàn năm trôi trên bước viễn trình
Và như thế lá vẫn còn đâu đó
Hóa thân vào chồi nõn lại lên xanh.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
THIỀN
Chậm lại đi
Chậm lại đi
Vầng trăng đêm ấy có gì vội đâu
Bàn tay đón nhận mưa châu
Hạt nào đọng lại, hạt nào lọt tay
Nhẹ nhàng qua tiếng đêm ngày
Thở ra như có, hít vào như không
Thấy ta làm một vô cùng
Trôi từ cái thuở hồng mông trôi về
Thấy ta không tỉnh không mê
Không quên không nhớ, không về không đi
Trong không ấy biết có gì
Thinh thinh như thể điều chi nhủ thầm
Bừng lên ngọn lửa từ tâm
Sáng lên trong cõi đăm đăm phận người
Chầm chậm thôi
Chầm chậm thôi
Cho theo kịp với bước đời xa xăm.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
TỜ LỊCH CUỐI CÙNG TÔI VỪA GỠ
Tờ giấy lịch mỏng tang tôi vừa gỡ
Cái bìa bỗng hóa mồ côi
Thói quen mỗi sớm mai hẫng vào quá khứ
Tuổi đời chao theo mảnh giấy rơi …
Tờ lịch cuối cùng thao thiết đêm trôi
Thế giới tươi xinh
Thế giới ảm đạm
Vàng mai vẫn xé nụ lung linh

Làm sao tôi nỡ vô tình
Xuân độ lượng khiến trái tim bối rối
Đêm nay
Em bé nào chiêm bao áo mới
Rượu giao thừa nào se môi
Vì sao nào rụng xuống viền trời
Tờ lịch cuối cùng làm cuộc rong chơi
Đâu đó cõi vô cùng vũ trụ
Tôi lại một lần như sơ sinh tìm vú
Đóng lên tường cái bloc lịch
Ra Giêng.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
TƯƠNG DUYÊN
Ngọn đèn không thể tự tỏa sáng
Nếu không có màu đêm đen
Làn hương ngát của hoa sen
Phải chắt lọc từ tanh hôi bùn đất
Chúa dâng mình cứu chuộc
Bắt đầu từ phản phúc của Giu-đa
Tốt xấu
Thiệt hư
Như bàn tay sấp ngửa
Duyên nhau!
NGUYỄN QUỐC HUÂN
VAY VÀ TRẢ
Chòm mây vay nước ngàn khơi
Chiếc lá vay lửa mặt trời sắc xanh
Tiếng chim ríu rít trên cành
Cho tôi vay khắc yên lành sớm mai
Cơn mưa trả nước về nguồn
Trận lũ trả lớp bùn non về đồng
Tôi xin trả hết vui buồn
Khi hoàng hôn nắng dần buông trắng dần.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
VỀ NGHE TIẾNG LÁ RƠI
Mới hay vào chợ cũng như vào chùa
Cái tâm ai bán mà mua
Ngân nga lời kệ, chanh chua nỗi đời
Im lìm, một tiếng lá rơi.

NGUYỄN QUỐC HUÂN

THƠ NGƯỜI ÁO TRẮNG 09/14


Image result for "lần chuỗi"

            TỊNH NIỆM
Hạt châu câu chú liên hoàn
Hai tay chắp lại thu làn hơi sâu
Niệm đi sau tiếng kinh cầu
Đóa sen giữa trán khấu đầu khai hoa
Niệm đi một niệm thở ra
Bao nhiêu phiền não thoảng qua đâu còn
Công phu một tí cỏn con
Tiêu hao lục thức xóa mòn tham sân
Niệm đi ta niệm nhiều lần
Nghiệp duyên giũ sạch xa lần bến mê
Niệm đi niệm đến ngày về
Không còn oan trái não nề theo ta
Tứ thời vọng niệm tránh xa
Một câu danh hiệu thờ Cha trọn lành.

KIM LIÊN


CHUÔNG CHIỀU THIỆN GIA
Vầng dương gác phía non ngàn
Hương trầm thơm dịu tỏa lan xóm nghèo
Lời kinh nhịp phách thân yêu
Hồn dâng theo tiếng chuông chiều Thiện Gia.* 

          NAM HỒ





[1] * Ở các xã đạo thuộc Hội Thánh Truyền Giáo Cao Đài,
cứ khoảng mười nhà đạo hữu thì tổ chức thành một Thiện Gia.
Hàng ngày, vào giờ Dậu, các đạo hữu trong cùng một Thiện Gia
tập trung tại một nhà có thiết lập Thiên Bàn để cúng thời.