GƯƠNG SÁNG NGƯỜI TU
Thanh
Tùng
Khi chọn con đường tu giải thoát để không còn luân hồi sanh tử thì
người tu chẳng thể tránh khỏi bị nhồi quả, nghĩa là bao nhiêu nghiệp chướng
phải trả hết ngay kiếp này. Những hình thức trả nghiệp thật đa dạng, tùy theo
duyên nghiệp của mỗi người. Trả nghiệp
thân thường khủng khiếp nhất, đặc biệt là trường hợp nhồi quả, người tu
phải chịu mọi đau đớn của thể xác. Tuy nhiên vẫn có sự ban ơn của Ơn Trên đối
với những người có tâm chí thành hành đạo.
Thường, ghê gớm nhất là bệnh ung thư. Nó đã cướp đi cuộc sống nhiều
đạo hữu thân thương của chúng ta như hiền tỷ Lê Ngọc Thuận ở tuổi bảy mươi,
giáo sĩ Lập Hạnh (Lê Tuy Phượng) ở tuổi sáu mươi và vừa mới đây là hiền huynh Đạt Linh (Nguyễn Văn Tài) mới năm mươi sáu tuổi, đang trong giai đoạn
hành đạo thật hăng say.
Ba người này mất đi để lại trong tôi một nỗi buồn vô hạn, cùng với lòng
khâm phục. Tôi phục sự chịu đựng trả nghiệp, gương tu thân hành đạo của các vị
ấy cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Hiền huynh Đạt Linh Nguyễn Văn Tài là bổn đạo thánh thất Bàu sen, và
cũng là nhân viên Cơ quan Phổ thông Giáo lý Đại đạo. Từ năm 2000 hiền huynh
thường xuyên cùng với hiền huynh Đạt Truyền (Hà Văn Phủ) đi khắp mọi miền đất
nước bằng xe Honda, để chụp ảnh tất cả các thánh sở Cao Đài, không phân biệt
chi phái. Không quản ngại gian lao khổ cực, mưa nắng, cả hai đến với từng thánh
sở, ở những tỉnh, thành lớn lẫn các xã, huyện nghèo nàn thiếu thốn mọi mặt. Cho
đến năm 2008 khi kết thúc công quả này, hai hiền huynh đã chụp ảnh được tổng
cộng một ngàn ba trăm thánh sở.
Để dễ dàng tiếp xúc với từng thánh sở, hai hiền huynh Đạt Linh, Đạt
Truyền đã mang theo nhiều kinh sách Cao Đài để tặng. Việc làm này được mọi
người hoan nghinh vì tình trạng thiếu kinh sách gần như rất phổ biến ở mọi nơi.
Trong quá trình thực hiện công quả này, có hai lần hiền huynh Đạt Linh
ngã bệnh dọc đường, cứ tưởng đâu do cơ thể suy nhược vì điều kiện ăn uống không
đầy đủ và thiếu nghỉ ngơi. Đến lúc người nhà đưa hiền huynh đi bệnh viện cấp
cứu lần đầu tiên thì mới biết bệnh viêm gan siêu vi C đang hủy hoại dần lá gan
của huynh. Đó là năm 2004.
Cái tin hiền huynh Đạt Linh bị viêm gan siêu vi C đe dọa tính mạng làm
mọi người sững sờ và đau lòng. Bấy lâu hiền huynh luôn được cảm tình của nhiều
người, ở thánh thất Bàu sen cũng như ở Cơ quan Phổ thông Giáo lý Đại đạo. Huynh
đã đoàn kết tương trợ, sống rất hòa ái với mọi người. Ngoài ra ai cũng nhận
thấy tinh thần tu thân hành đạo hăng say của huynh, không bỏ sót một công quả
nào. Tôi vẫn nhớ đến việc hiền huynh tình nguyện nhận đem cây mai của Cơ quan
về thánh thất Bàu Sen chăm sóc hằng năm nhằm giúp tôi không còn phải chở cây
mai của Cơ quan về nhà, tìm người khệ nệ khiêng lên sân thượng ở tận lầu bốn để
chăm dưỡng.
Rất nhiều người đã sốt sắng tìm cách giúp hiền huynh chống chọi căn
bệnh quái ác. Nào bác sĩ giỏi, nào thuốc đặc trị, nào bài thuốc dân gian... Nhưng
mọi cách đều không hy vọng giành lại cho huynh sự sống.
Chính trong giai đoạn này mọi người thấy rõ sự phấn đấu không ngừng
nghỉ của hiền huynh. Tôi còn nhớ thái độ bình thản đón nhận tin dữ khi đến thăm
huynh ở bệnh viện. Huynh còn kể cho nghe là đã chuẩn bị đón hung tin ngay sau
khi đọc được đoạn thánh giáo của Đức Quan Âm Bồ tát mà huynh đã “hái lộc” tại
Cơ quan nhân dịp tết nguyên đán năm 2004.
Theo lời dạy trong đoạn thánh giáo ấy thì huynh phải cố tu mau kẻo
trễ, thời gian không đợi chờ. Tuy nhiên hiền huynh cũng không ngờ sự việc đến
nhanh như thế. Hiền huynh thấy được con đường mình phải đi, chấp nhận trả
nghiệp và tích cực tu thân hành đạo để được về với Thầy Mẹ sau khi thoát xác.
Năm 2005 họ đạo thánh thất Bàu Sen công cử hiền huynh Nguyễn Văn Tài
vào Ban cai quản, giữ nhiệm vụ Chánh hội trưởng. Bạn bè gần xa rất vui mừng khi
nhận được tin này. Mừng cho thánh thất Bàu Sen có một chánh hội trưởng năng nổ
và đạo đức, và mừng cho hiền huynh có thêm điều kiện tô bồi âm chất trong giai
đoạn cuối của cuộc đời.
Bản thân hiền huynh rất hạnh phúc nhưng cũng rất lo âu khi nhậm chức
chánh hội trưởng. Hạnh phúc vì được Ơn Trên tạo điều kiện cho hiền huynh lập
công bồi đức. Lo âu vì không biết sức khỏe có cho phép hiền huynh chu toàn sứ
mạng đến nơi đến chốn không, hay sẽ phải gãy gánh giữa đường.
Với vai trò chánh hội trưởng, hiền huynh đã làm được rất nhiều việc,
theo lời kể của bổn đạo Bàu Sen. Huynh đã bỏ công sức lẫn tiền của dồn hết vào
cho thánh thất Bàu Sen, đưa mọi việc đi dần vào nền nếp. Khách quan mà nói, thánh
thất Bàu Sen đổi mới từng ngày, từ hình thức đến nội dung, mọi người thầm mong
cho huynh được sống đến mãn nhiệm kỳ.
Ngoài ra hiền huynh còn công quả ở Cơ quan Phổ thông Giáo lý Đại đạo,
đã từng là nhân viên Ban Nghi lễ, rồi làm phó ban Thông tin Báo chí (đều thuộc
Nội chánh vụ) sau khi được ban thánh danh. Về phần công trình, hiền huynh không
ngừng phấn đấu tu học, theo hết lớp Bồi dưỡng Giáo lý cấp một. Đến lớp Bồi
dưỡng Giáo lý cấp hai thì dang dở vì bệnh. Phải nói là phấn đấu vì bệnh viêm
gan siêu vi C dần dần chuyển sang ung thư, bắt đầu di căn, hành hạ thân xác
huynh.
Tuy bệnh ngày càng nặng nhưng hiền huynh không xao lãng việc đạo. Ăn
ngủ không được làm cho hiền huynh thường xuyên nhọc mệt. Tuy nhiên hiền huynh
không đầu hàng bệnh tật, vẫn tiếp tục thực hiện công quả đi chụp ảnh các thánh
sở Cao Đài cho đến khi không còn sức đi được nữa...
Hằng ngày huynh vẫn làm việc và cúng tịnh, tuy đau đớn thể xác nhưng
không bỏ công phu, khi ở thánh thất Bàu Sen khi ở Cơ quan Phổ thông Giáo lý. Mệt
thì nằm nghỉ, vừa khỏe một chút lại tiếp tục làm việc, từ việc nhỏ đến việc lớn.
Bệnh nặng như thế mà năm nào tết đến cũng đứng lặt lá mai, nhất là rất
quan tâm đến cây mai của Cơ quan. Năm nào mai không đơm nụ thì huynh ngược xuôi
tìm một cây khác thế vào, thật nhiều bông. Ít ai biết được hằng năm Cơ quan Phổ
thông Giáo lý có được một cây mai chưng tết sai bông, sắc vàng rực rỡ là nhờ
công sức của hiền huynh.
Nhiều lần người nhà phải đưa hiền huynh vào bệnh viện cấp cứu. Khi hay
tin, chúng tôi đã toan đi thăm, nhưng chưa kịp đi thì đã thấy hiền huynh có mặt
cúng tịnh tại Cơ quan. Thì ra vừa mới khỏe, hiền huynh liền về với môi trường đạo.
Nhìn sắc diện bên ngoài của huynh lúc ấy, không ai ngờ huynh đang ở giai đoạn
cuối của bệnh ung thư.
Hiền huynh còn tham gia công quả ở các thánh thất, thánh tịnh khác. Ai
nhờ cũng làm, đơn vị nào thiếu tiền thì huynh công quả hậu hỹ.
Ngày hiền huynh thọ nhận thánh danh Đạt Linh cũng là ngày huynh hạnh
phúc nhất vì biết được Ơn Trên đã chứng chiếu tâm thành. Huynh càng an tâm và
càng hăng say công quả, công phu hơn dù sức lực ngày càng suy kiệt dần.
Huynh biết ngày ra đi của mình gần kề, nhưng vẫn cầu nguyện Ơn Trên
cho sống đến lúc có thể hoàn tất việc sửa chữa mái của thánh thất Bàu Sen vì nó
đã dột nát mà điều kiện tài chánh của thánh thất cũng như của gia đình huynh
chưa cho phép thực hiện. Nhất là bộ sách Các
thánh sở Cao Đài chưa kết tập xong, thì huynh ra đi không yên tâm vì đó là công
trình điền dã của hai hiền huynh Đạt Truyền và Đạt Linh trong ròng rã mười năm.
Rồi cái ngày không ai mong muốn cũng phải đến. Lúc đang chịu những cơn
đau tột cùng của bệnh ung thư, hiền huynh Đạt Linh vẫn ráng đọc cho hết diễn
văn khai mạc nhân ngày lễ kỷ niệm Đức Chúa giáng sanh 2008. Rồi huynh phải về
phòng riêng nằm nghỉ, sau đó lại vào bệnh viện.
Nằm ở bệnh viện, tuy đau đớn về thể xác nhưng tinh thần của huynh rất
minh mẫn, nhớ rõ từng ngày và liên tục hỏi thăm những gì đã và đang xảy ra ở
thánh thất. Nào là buổi họp mặt ấn tống có tốt đẹp không, bao nhiêu người tham
dự, số tiền công quả ấn tống được bao nhiêu, v.v... Mọi người cũng hy vọng rằng
hiền huynh sẽ khỏe lại như những lần trước. Nhưng hy vọng ấy tắt dần khi thấy hiền
huynh ngày càng không còn sức để nói, da vàng, bụng chướng.
Ai vào thăm, huynh cũng khóc. Buồn vì không được sống đến mãn nhiệm kỳ
của Ban cai quản. Buồn vì thánh thất việc còn bề bộn...
Một điều làm tôi xúc động là đến lúc gần lìa xa cõi trần mà hiền huynh
vẫn không quên cây mai chưng tết cho Cơ quan Phổ thông Giáo lý. Khi tôi đến gần
chào ra về, huynh cố nói, giọng đứt quãng: “Chị hỏi anh Bích …” Rồi im
lặng vì quá mệt. Tôi hiểu. Anh Bích là bổn đạo Bàu Sen, làm chủ vườn mai, là
người hằng năm cho hiền huynh mượn cây mai để chở về Cơ quan vào dịp tết. Sắp tết
rồi mà! Trên giường bệnh nhưng hiền huynh hầu như không bỏ sót việc gì.
Thế rồi hiền huynh Đạt Linh cũng phải lìa bỏ cõi đời này theo định
luật của Tạo hóa. Tuy nhiên, có lẽ vì quá bận lòng với bao nhiêu việc đạo dở
dang, cho nên lúc hấp hối, đồng nhi đọc xong tất cả bài kinh độ tử mà huynh vẫn
chưa chịu ra đi, tính từ chiều tối hôm trước cho đến sáng hôm sau. Dường như
còn luyến tiếc điều gì, thỉnh thoảng hiền huynh lại mở mắt ra như tìm kiếm ai,
rồi môi lại mấp máy như muốn nói điều chi...
Bác Ba, thân mẫu hiền huynh chợt nghĩ ra, bèn gọi điện thoại mời tất
cả những bạn hữu thân thiết với hiền huynh đến thánh thất Bàu Sen, để chia tay
lần cuối.
Thế là huynh Huệ Khải, Đạt Truyền lần lượt có mặt, mỗi người đều có
đôi lời với bạn chí cốt Đạt Linh. Trước đó huynh Đạt Tịnh (Nguyễn Văn Phát, Phó
hội trưởng) cũng an ủi Chánh hội trưởng nên thanh thản trở về với Thầy Mẹ, mọi
việc của thánh thất Bàu Sen sẽ có Đạt Tịnh và họ đạo chung lo. Sau cùng hiền
huynh Huệ Ý đã tới. Lại an ủi, khuyến nhủ…
Thế rồi hiền huynh Đạt Linh Nguyễn Văn Tài ra đi trong tiếng đọc kinh
hòa lẫn nước mắt thương tiếc, ngậm ngùi của đồng đạo lưỡng phái đang đứng hai
bên chỗ nằm.
Khi chuẩn bị khâm liệm, mọi người đều vui mừng chứng kiến nét mặt của
hiền huynh tỏ vẻ thanh thản, nhẹ nở nụ cười, màu da tươi nhuận hơn màu vàng
nghệ lúc hồn mới lìa khỏi xác. Con mắt trái mở ra, ấn chứng thiêng liêng của
người Cao Đài chơn tu liễu đạo.
Lễ tang của hiền huynh Đạt Linh được tổ chức thật long trọng và ấm
cúng, để tiễn đưa một chánh hội trưởng hết lòng vì Thầy, vì Đạo, đồng thời là
một người con chí hiếu, một người chồng, người cha mẫu mực, và cũng là một
người bạn đạo tốt của mọi người.
Nhiều vị chức sắc, đạo hữu, dẫu phẩm vị lớn hơn, tuổi đời cao hơn
huynh Đạt Linh, đã khiêm tốn quỳ lạy thành kính trước linh cữu, chỉ vì rất quý
trọng, khâm phục đạo đức và công hạnh của người quá cố.
Lúc 5 giờ sáng rằm tháng Chạp Mậu Tý, trời se lạnh, rất đông người đã
đến thánh thất Bàu Sen đưa tiễn hiền huynh Đạt Linh Nguyễn Văn Tài về nơi an
nghỉ cuối cùng trong phần đất riêng của Liên Hoa Cửu Cung (Thủ Đức).
THANH TÙNG
Gò Vấp,
07-02-2009