Thứ Sáu, 11 tháng 8, 2017

ÁI HOA KHÔNG CÒN NỮA 02/10

ÁI HOA KHÔNG CÒN NỮA
Ngoài công việc biên khảo và dịch thuật (Anh, Đức, và Trung văn) LÊ ANH MINH thỉnh thoảng ngẫu hứng cũng viết tản văn. Chưa đầy bảy trăm từ, “Ái Hoa Không Còn Nữa” là một ngẫu hứng mang tới cho chúng ta ít nhiều ý tứ nằm ngoài lời lẽ…
*
Cứ mỗi lần mở tủ sách, tôi thường liếc nhìn một cách vô thức quyển truyện cũ nát được xếp ngay ngắn trong góc tủ. Đã bao nhiêu năm qua, quyển sách chiếm cứ góc tủ ấy cũng như chiếm cứ cái vị trí mơ hồ trong tiềm thức tôi, gợi cho tôi ít nhiều bâng khuâng tư lự.
Mười năm trước, dừng chân nơi một hiệu sách cũ vào một chiều mưa lạnh, tôi chợt phát hiện nó. Đó chỉ là một cuốn truyện dịch tầm thường, gáy đã sờn, bìa lưng đã mất và người bán sách đã dán một bìa tập học trò thay vào đấy. Lật bâng quơ vài trang, tôi bỗng giật mình. Một hàng chữ viết tháu bằng bút bi đỏ hiện trên một trang sách: “Ái Hoa không còn nữa!” Thế là tôi quyết định mua cuốn truyện ấy.
“Ái Hoa không còn nữa!” - Hàng chữ này kể từ dạo ấy đã lảng vảng trong tâm trí tôi như một lời cảnh tỉnh. Thỉnh thoảng mở cuốn truyện ra ngay trang có hàng chữ này, tôi càng thêm hiếu kỳ. Nét chữ viết đàn ông rất tháu bằng mực đỏ, nét bút hằn sâu trên trang giấy, nét mực bị đứt đoạn không đều hẳn là được viết bằng cây bút sắp hết mực. Tôi đọc kỹ trang sách, thấy nội dung không ăn nhập gì với hàng chữ ấy. Ái Hoa là ai đối với người viết? Vợ? Con gái? Em gái? Tình nhân? Thật không thể nào đoán được. Nhưng qua nét bút, tôi nghĩ rằng dường như trong lòng người viết có vô vàn những quyến luyến, yêu thương, giày vò, đau đớn, ăn năn, hối tiếc.
Anh ta muốn đọc sách truyện gì đó để tìm một chút khuây khỏa, nhưng hình ảnh nhân vật Ái Hoa lại hiện về, gợi bao nỗi thương tâm. Và không dằn được, anh đã vớ một cây bút bất kỳ trong tầm tay - không biết đó là cây bút đỏ gần hết mực - rồi nguệch ngoạc mấy chữ, nét bút rất mạnh hằn sâu lên trang giấy, dường như anh ta muốn phóng phát những dồn nén trong lòng.
Hạnh phúc là những gì ta đang có mà ta không ý thức sự hiện hữu của chúng, chỉ khi mất đi rồi mới luyến tiếc ăn năn. Một ánh mắt quan tâm, một cái nhìn trìu mến, một lời nói dịu dàng, hay một cử chỉ lo lắng chăm sóc của những người thân yêu: có bao giờ ta biết trân trọng? Công việc hàng ngày quá bề bộn và vội vã, cuộc mưu sinh không dễ dàng, những giao tế thù tạc không thể tránh né? Hay vì ta nghĩ rằng hạnh phúc là những gì quá cao siêu, rất đỗi phi phàm mà suốt đời người ta truy cầu nhưng chẳng thấy? Cho nên ta không biết trân trọng những giây phút ngắn ngủi hiếm hoi đầm ấm với người thân và ta quá lơ là lãnh đạm với những lời nói hay cử chỉ dịu dàng trìu mến của họ.
Mỗi người trong gia đình dường như ngày càng xa cách nhau thêm. Những giờ phút sum họp đầy đủ những thành viên trong gia đình trở nên quá hiếm hoi dù chỉ là quây quần trong vài phút. Một hôm nhận ra người thân yêu không còn nữa trên cõi đời này, ta chợt giật mình tỉnh ngộ. Hối tiếc phải chi ta cư xử tốt hơn, khoan dung hơn, dành nhiều thời gian quan tâm chăm sóc hơn. “Ái Hoa không còn nữa! Lẽ ra..., phải chi..., ước gì..., giá mà..., nếu như...” Nghìn lời vạn tiếng giờ đây cũng chỉ là không.
Mỗi người đều có một Ái Hoa, sớm hoặc muộn. “Ái Hoa không còn nữa!” - “Ái Hoa không còn nữa!” - “Ái Hoa không còn nữa!” - Mong rằng đó sẽ chỉ là những lời thương nhớ xót xa hoài vọng, chứ không phải là những lời hối tiếc ăn năn giày vò mãi mãi trong tâm khảm của ai đó trong chúng ta.
LÊ ANH MINH
Bà Chiểu, 05-12-1998
Tuần san Sài Gòn Thứ Bảy
số 410, ngày 12-12-1998.