Thứ Bảy, 12 tháng 8, 2017

ÁI HOA KHÔNG CÒN NỮA 06/10

MÁ ƠI!
“Má ơi!” không chỉ là một tiếng gọi suông, nó có nhiều hàm nghĩa với những cách phát âm và ngữ điệu khác nhau. Một người mẹ tinh tế và nhạy cảm như DEBORAH SHOUSE (sinh năm 1949) đã có thể nhận thấy mỗi một thay đổi âm sắc là một “thông điệp” tương ứng với một tình huống mà bé muốn gởi đến mẹ, dù trẻ chưa biết nói. Sau này, dẫu rằng đứa con đã khôn lớn đến đâu, có mái ấm riêng tư hoặc thành đạt trong xã hội thế nào chăng nữa, thì trong ánh mắt của mẹ, đứa con vẫn luôn luôn bé bỏng như thuở nào mới biết gọi “Má ơi!”. Và rồi chính bản thân người mẹ, trong một tình huống nào đấy cũng cần, rất cần, thốt lên hai tiếng thiêng liêng ấy như để tìm kiếm một sự ủi an, sẻ chia, và khuyên bảo.


“Má ơi!” tiếng một bé gái vang lên trong cửa hàng đang bán mua tấp nập. Tôi quay về hướng ấy. Những bà mẹ khác cũng làm thế. Thật ra tôi đi mua sắm một mình và hai đứa con gái tôi đã lớn hơn cháu bé gọi mẹ vừa rồi. Nhưng hễ nghe hai tiếng “Má ơi!” tôi luôn sẵn sàng ra tay, sẵn sàng cứu giúp.
Giống như Quốc Tế Ngữ (Esperanto), có ý nghĩa phổ quát và cái âm ngắn gọn này lại hàm ngụ biết bao điều.
Má ơi, má!” Tiếng gọi gợn trong giấc ngủ của tôi. Jessica vừa làm rơi con gấu nhồi bông của cháu; cái chăn vừa chệch khỏi tầm tay. Tôi lấp vấp đi vào phòng cháu, chèn con gấu nhồi bông bên cạnh cháu, vuốt phẳng tấm chăn đắp trên người cháu, tựa vào lớp lan can thành giường, hôn cháu và thầm thì nho nhỏ lời vỗ về, âu yếm. Khi hai mắt cháu khép lại, tôi lần dò trở lại giường mình. Cũng chẳng cần bật đèn vì quá quen thuộc lối đi.
Ngay cả sau khi tôi lái xe ra khỏi cái nhà trẻ tốt nhất thành phố, tiếng gọi của cháu “Má ơi, má!” cứ nhói lòng tôi. Tất cả giáo viên ở đây đều có trình độ đại học và tốt bụng thực lòng. Phòng ốc sáng sủa, trẻ nhỏ thuộc nhiều thành phần, chia làm các nhóm nhỏ, nội dung giáo dưỡng rất hào hứng và sôi nổi. Thế nhưng khi bước ra khỏi nơi ấy, một điều gì đó trong tôi đã lên tiếng kêu thương, đau khóc.
Có lần từ văn phòng làm việc, tôi gọi điện đến nhà trẻ, mong được nghe vẳng lại tiếng cháu khóc. Cô giáo của cháu đã trấn an tôi: “Ồ, lúc chị đi khỏi, Jessica đã nín rồi.”
được các từ điển định nghĩa là “một phụ nữ có con”. Nhưng qua nhiều năm tháng, các con tôi - bé đầu lòng Jessica và cô em Sarah nhỏ hơn bốn tuổi - đã dùng tiếng ấy với nhiều ý nghĩa hàm ngụ hơn.
Hồi bốn tuổi, hễ Sarah khóc “Ma-a-á!”, tôi biết ngay cháu đã cài lộn nút áo hoặc dây khóa kéo bị kẹt.
Lúc bảy tuổi, Jessica kêu thét lên “Ma-a-á má!”, giọng điệu trách móc. Ấy là cháu không tìm thấy chiếc vớ lẻ loi cho đủ một đôi. Khi cháu lớn lên, giọng cũng thay đổi. Khi cháu uốn giọng gọi mẹ cho ngọt ngào, tôi hiểu cháu muốn tôi ủi giúp chiếc áo đầm màu vàng.
Ở tuổi mười ba Sarah gọi lớn tiếng “Ma-á!”. Vào buổi sáng, khi cháu đã trễ học rồi, thì tiếng gọi “Ma-á-a!” có nghĩa là: “Con muốn quần áo mới, chẳng thèm những thứ cũ xì này nữa.”
Jessica lúc đến tuổi có thể lái xe đi học mà vẫn gọi “Ma-á há" khi nào quần áo của cháu không sạch, nhăn nhúm hay trông phát chán. Chỉ đến bây giờ, tiếng gọi “Ma-á há” của cháu có thể hiểu được là: “Má ơi, làm ơn cho con mặc ké cái áo lụa mới của má nhé?”
Sarah gần mười bảy tuổi, hiếm khi cháu mới gõ cửa phòng tôi vào buổi sáng. Nhưng khi nghe cháu gọi “Má-á?”, tôi vẫn nhận ra chút gì khổ sở trong giọng nói. Tôi hỏi mà còn ngái ngủ: “Muốn nhờ mẹ đánh máy bài làm ở trường phải không?”
Cháu gật đầu rồi oà khóc: “Má ơi, anh John giận con. Không biết tại sao. Ảnh chẳng thèm nói chuyện với con...”
Tôi choàng tay ôm lấy con gái. Tôi pha trà, đưa cháu hộp khăn giấy và đợi cháu nói tiếp. Thâm tâm, một phần tôi muốn chở che cháu trước cái quân dã man đã làm cháu khóc mướt, một phần tôi biết rằng cháu đang gượng sức chống chỏi với nỗi đau.
“Má ơi, con phải làm sao đây?”
Lời cháu khẩn nài như mũi tên khoét vào tim tôi. Tôi ước gì câu trả lời vẫn còn đơn giản được như ngày xưa khi cháu còn bé. Phải chi vẫn như xưa để tôi có thể tìm cho cháu chiếc bít tất, cho cháu mượn chiếc áo và tôi khỏi phải đóng vai người hùng để cháu cầu cứu lúc này.
Thế nhưng giờ đây chính tôi cũng gặp khó khăn. Tôi oải quá rồi. Tôi cảm thấy trách nhiệm đối với bản thân và đối với hai cô con gái bào mòn sức lực của mình. Tôi ngấy phải làm một người lớn. Tôi thổ lộ với bạn bè và được họ cảm thông. Tôi nói với anh tôi giúp giải quyết vấn đề. Tôi còn cần nhiều hơn nữa.
Thế là tôi quay một số điện thoại quen thuộc mà tôi có lần đã gọi về từ trường đại học, rồi từ chuyến xe ở Alabama, từ một căn nhà bên Đức, và từ vô số những nơi nghỉ chân xuyên suốt miền trung-tây nước Mỹ.
“A-lô?” Giọng nói khàn khàn, do dự.
“Má?” Tôi gọi.
“Con đấy hả? Khỏe chứ con?” Má tôi hỏi.
Dù sao mặc lòng, đó là tất cả những gì tôi muốn nghe.
LÊ ANH MINH
Bà Chiểu, tháng 4-1998
Bản tiếng Việt đăng tạp chí Yêu Trẻ,
số 110, ngày 01-5-1998.
Dịch từ tiếng Anh: Mom’s the One, 1998.