6. PHẢI CÓ PHÁP MÔN CỨU MÌNH
Trung
Hưng Bửu Tòa (Đà Nẵng)
Ngày
28-8 Bính Thân (Thứ Ba 02-10-1956)
TÁI CẦU
Nhẹ
bước đường thông đến cõi trần
Xe
Tiên đi lại sẵn kim thân ([1])
Chơn truyền nếu được Thầy ban đặt
Thì chốn Bồng Lai ([2]) cũng
quá gần.
NGÔ
CAO TIÊN
Chào chư
hiền đồ. Đại tịnh nghe dạy.
Nơi đây được tiếp kỳ Thánh ân, khai kỳ pháp đạo nên
chư hiền đồ được nhiều phước huệ. Thật ít người được hân hạnh ấy. Nhưng thế
thường hễ càng thương thì lại cũng thấy những sự uốn éo, chả chớt.([3]) Đứa
con kia được cha mẹ nuông chiều, thế là trở nên hư hỏng.
Hôm nay nơi Trung Tông đã gặp kỳ khai cơ giáo pháp.
Để trọn đức Thánh ân, Thầy ra lệnh cho các hàng đẳng Thiên sắc vào nhập tịnh để
tồn dưỡng thân tâm hầu có đủ sức khỏe và sáng suốt ra hành pháp trị đạo, nhưng xét
vì chư hiền đồ nơi đây chưa thấy phần trọng yếu của đạo pháp nên chưa trọn lòng
hạ thủ ([4]) công
phu.
Chư hiền muốn cứu đời ra ngoài đau khổ, lánh thân
nơi cõi trầm luân ([5])
thì chư hiền phải có pháp môn cứu mình. Cứu được mình mới mong cứu lấy người. Cứu
người là mình không còn lặn hụp. Chính mình đang ở trong biển khổ, dù có
to tiếng kêu gọi mọi người vượt ra ngoài biển khổ để khỏi trầm luân thì có ai
tin nghe. Chư hiền đồ phải đi, đi cho đến nơi rồi trở lại dắt người, mới khỏi
lạc lầm sai quấy.
Hôm nay các hiền đồ đã vào một cánh rừng rậm bao la,
không biết lối nào là lối nào. Không phải không có người chỉ dẫn nhưng thật ra
chư hiền còn thiếu tin tưởng nên lòng vòng chưa tìm ra manh mối.
Hôm nay Bần Đạo đến đây nhứt định cho chư hiền đồ
một con đường thẳng tới. Đường này là phương ôn dưỡng.([6]) Ôn
dưỡng, mộc dục ([7])
nghĩa là tứ thời công phu theo lối thiền định, tĩnh tọa, không theo lối luyện
khí vận thần như trước.
Chư hiền có một con đường ôn dưỡng để làm cho thân
thể khỏe mạnh, làm cho tâm thân sáng láng. Muốn cho thân tâm được toàn vẹn thì
phải đặt nặng những giờ công phu. Mỗi giờ phải ngồi thiền để cho thần khí ngưng
tụ nơi tâm. Bình tĩnh đặt vấn đề rồi trầm tư mặc tưởng. Phải luôn luôn tư duy
thường trụ cho sáng tỏ tâm linh.
Tịnh cho say sưa, cho duy nhứt ý chí, không còn một
mảy trần duyên móng hiện để xét qua yếu lý cơ mầu. Tịnh được vậy thì điển quang
sẽ ngưng giáng. Xong rồi định cho lâu. Đừng nghe, đừng ngó, đừng nói. Được vậy
thần sẽ gom, khí sẽ tụ, các cơ quan trong cơ thể ngưng tịnh lại, gân guốc buông
thả nhẹ nhàng. Tịnh như thế, định như thế thì sẽ thấy kết quả.
Mỗi ngày mười giờ. Ngoài giờ công phu cúng nước quỳ
hương thì phòng ai nấy ở. Không một tiếng nói, một kẻ cử động làm cho người
khác chú ý.
Trừ ra sau giờ ăn cơm. Người nào hay đi lại, vô ra
thì để chỗ nằm một nơi khác. Trong phòng sắp xếp cho vén khéo sạch sẽ, trật tự
phân minh khoa học. Không được treo áo quần và để đồ đạc bừa bãi. Việc này Ban Giám Thị gắng lo.
Trong số nhập
tịnh đây còn có một đôi hiền làm cầu may và lấy lệ. Phải gắng lên! Còn tu không
được thì xin bớt hai giờ hay bốn, sáu, tám giờ tùy ý, nhưng phải ở riêng. Tùy
Ban Giám Thị.
Nội quy hội ý mà
vạch. Đợt mật truyền có kỳ đàn khác sẽ khải thị.
Ban Giám Thị
không theo dõi được tinh thần từng cá nhân nhập tịnh. Nếu phần cá nhân nào
không được thì tùy cơ duyên của người ấy.
1. Công phu: Thiền
định. Tịnh tọa. Cúng nước, quỳ hương.
2. Ôn đọc lời bí truyền trong các kỳ đàn pháp: Làm cho được lời của Lão Tổ dạy là y sỹ ([8]) và giáo sỹ. Thực hiện cho được bốn điều ([9]) Bần Đạo dạy. Tắm mỗi ngày một lần bằng nước nóng
hay lạnh tùy ý.
Còn pháp luyện
đơn vận khí thì Bần Đạo tạm thâu, trừ vị nào có phát đại nguyện và đại thệ thì
được truyền, nhưng không bằng cơ bút. (Cấm không tiết lậu Thiên cơ. Nếu ai phạm
phải thì đọa tam đồ bất năng thoát tục.)
Sự nhập tịnh này
cũng như gà ấp trứng. Trứng có tượng hai khí, là một tròng đỏ, một tròng trắng.
Trắng là khí; đỏ là lý. Khí để nuôi lý; lý nương khí mới thành hình. Lý, khí,
hình là thể của Đạo. Lúc mới sơ sinh thì chỉ có khí ấy, lý ấy, là kỳ hỗn độn
hồng mông chưa phân mà trong đó có Đạo thể. Có Đạo là có Thầy, mà Thầy là mầm
sống của vạn hữu chúng sinh. Vì vậy thần khí phải nương nhau, trong ngoài đều
tương trợ.
Trứng gà nhờ sự
ôn dưỡng của thời gian ấp trộn mà khí huân chưng ([10]) đầm ấm làm cho khí trong trứng loãng vữa([11]) đi. Lúc này đỏ trắng hỗn độn, cơ cấu trong trứng
biến đổi, chuyển vận. Chuyển cho đỏ hóa bầm, trắng hóa tím mà tượng nên hình
thể. Hình thể nương hai khí ấy mà sống, nương hai khí ấy mà thành. Khí ấy đã
tạo nên hình có đủ các cơ cấu hoạt động, có đủ trí giác khôn ngoan. Nhờ ôn
dưỡng của sự ấp trộn mà nên hình. Đủ một châu thiên, nghĩa là một tháng thì gảy
mỏ ([12]) mà chun ra.
Ôi, mầu nhiệm
thay! Mà ai là người biết suy nghiệm? Đáng tiếc cho công phu ấp trộn của gà mẹ
không chuyên cố cần mẫn nên có đôi trứng sát. Sát đây là trong lúc ấp không
trộn hoặc không quán xuyến nên bị hư. Người tu luyện nên ân cần dè dặt.
Bần Đạo chào chư hiền
đồ. Bần Đạo thăng.
([1]) kim thân 金身: Nhị xác thân; xác
thân trường tồn của người đắc đạo; do đó còn gọi là kim thân bất hoại 金身不壞.
([2]) Bồng Lai 蓬萊: 1/ Một trong ba ngọn núi là nơi cư trú của các
vị Tiên ở biển Bột Hải 渤海 (hai ngọn núi còn lại là Phương Trượng 方丈 và Doanh Châu 瀛洲. – 2/ Nghĩa bóng là cảnh Tiên, cõi Tiên, cõi cực
lạc, cõi thiên đàng.
([6]) phương ôn dưỡng (ôn dưỡng phương pháp 溫養方法). – ôn dưỡng 溫養: Là thuật
ngữ kim đơn 金丹 của đạo Lão; là một
bước cơ bản trong luyện dưỡng đơn dược
煉養丹藥 (thuốc). Chữ “ôn” (ấm áp)
cho thấy rằng một lượng lửa (hỏa hậu 火候) nhứt định phải giữ liên tục trong quá trình
luyện kim đơn, và không được để nó bị dập tắt. Nếu nó bị dập tắt, thuốc sẽ
không được tinh chế thành công. Chữ “dưỡng” cho thấy rằng không thể dùng lửa
mạnh (võ hỏa 武火) khi giữ lửa (hỏa hậu). Nếu lửa được thực
hiện quá nhanh, nó sẽ làm cho âm dương tiến và lui mất trật tự. Điều này giống
như phụ nữ lần đầu mang thai, cần có bổ sung dinh dưỡng phù hợp, nhưng không
nên bổ sung nhiệt quá mức. Nếu bổ sung nhiệt quá mức, thai nhi thường bị ngộ
độc sau sinh và dễ bị bệnh. Đạo Lão ví việc tu luyện kim đơn với việc phụ nữ
mang thai; vì vậy họ thận trọng và coi sự ôn dưỡng là một bước quan trọng của
quá trình giữ lửa (hỏa hậu). Điều này cũng có ý nghĩa của công phu 功夫. Có
những yêu cầu công phu khác nhau ở các giai đoạn khác nhau. Khi hái “thuốc bên
ngoài” (ngoại dược 外藥, tức là tinh khí hậu thiên hình thành ở bước
cơ bản luyện tinh hóa khí 煉精化氣), thì sử dụng lửa nhỏ (văn hỏa 文火) ấm áp,
và âm dương giảm một nửa. Khi ngoại dược được tinh luyện thành đơn thai 丹胎 thì cần tinh luyện thêm một bước. Đạo Lão gọi bước này
là “hái thuốc bên trong” (nội dược 內藥, tức là nguyên
tinh 元精), và đưa nó về Đơn Điền 丹田. Lúc này phải chú ý trừ khử tình dục, quên hình thể như
ngu không biết gì. Lấy tâm ý thuần chơn dung hợp hơi thở, đó là ôn dưỡng khi
“hái nội dược”. Ở giai đoạn luyện thần
huờn hư 煉神還虛 (luyện
thần trở về hư không), sẽ cảm thấy “dương thần ra khỏi khiếu huyệt” (dương thần xuất khiếu 陽神出竅). Lúc này phải dứt tuyệt ý niệm và tư tưởng
để thần ý về hư không (thần ý hoàn nhi vi
hư 神意還 而為虛). Đó cũng là một thứ công phu ôn dưỡng. [Lê
Anh Minh chú]
([7]) mộc dục 沐浴: 1/ Gội đầu (mộc) và tắm (dục). –
2/ Phương pháp ôn dưỡng của hành giả; chỉ khép mắt (bế mục 閉目) tọa thiền mà không luyện khí vận
thần, không được dùng võ hỏa 武 火. Mộc dục ví như tạm nghỉ ngơi sau khi đi bộ mệt mỏi (如行步 疲乏而暫憩息: như hành bộ bì
phạp nhi tạm khế tức). Tức là động hết mức thì tĩnh để hồi phục sức lực mà
đi tiếp (動極而靜以復
原而運化: động
cực nhi tĩnh dĩ phục nguyên nhi vận hóa).