Hà Nội: Nhà xuất bản TÔN
GIÁO, 2016
BA
Hầu như Ơn Trên đã đổ thần lực vào các
hướng đạo đang khép thân tâm vào đợt tu. Mỗi bài thánh giáo như nguồn sáng chân
pháp từ cõi Thánh rọi vào mỗi tâm phàm đang hướng vọng. Nhưng mắt phàm còn khó
thấy, tâm phàm còn chưa nhập. Đồng tử Liên Hoa tận tình dẫn giải trao truyền bí
quyết.
Sự nhập tịnh nầy cũng như gà ấp trứng.
Trứng có tròng trắng (là khí) và tròng đỏ (là lý). Khí để nuôi lý, lý nương khí
mới thành hình. Lý khí hình là thể của Đạo. Lúc mới sơ sinh thì có khí ấy, lý
ấy, là kỳ hỗn độn hồng mông chưa phân mà trong đó có đạo thể. Có Đạo là có
Thầy, mà có Thầy là có mầm sống của vạn hữu chúng sanh. Vì vậy thần khí phải
nương nhau, trong ngoài đều tương trợ.
Trứng gà nhờ sự ôn dưỡng của thời gian
ấp trộn mà khi huân chưng đầm ấm làm cho khí trong trứng loãng vữa đi. Lúc nầy đỏ trắng
hỗn độn, cơ cấu trong trứng biến đổi chuyển vận. Chuyển cho đỏ hóa bầm, trắng
hóa tím mà tượng nên hình thể. Hình thể nương hai khí ấy mà sống, nương hai khí
ấy mà thành. Khí ấy tạo nên hình có đủ các cơ cấu hoạt động, có đủ trí giác
khôn ngoan. Nhờ ôn dưỡng của sự ấp trộn mà nên hình. Đủ một châu thiên (một
tháng) thì gà con khẻ mỏ chun ra.
Càng đi sâu vào pháp tu các hướng đạo
càng thấy con đường tận độ
đang là ân phước được Đức Ngô
Tôn Sư (là Ngôi Hai) vẹt lối đưa đường.([1])
Tại Trung Hưng Bửu Tòa vào Tý thời ngày 09-9 Bính
Thân (Thứ Sáu 12-10-1956), Đức Ngôi Hai dạy:
THI
Christ đến lần ba
Ngô đạo mở sơn hà
Đại đồng quy vạn giáo
Tiên Phật cũng là Ta.
Bần
Đạo chào chư hiền đồ.
Các
người có biết vì sao nền Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ phải dùng huyền diệu cơ bút của
Tiên gia mà hoằng pháp khai giáo?
Lần
nầy Thầy đến cùng chúng sanh bằng luồng quang điển, ngự nơi mỗi người đã có sẵn
Thánh Linh ([2]) mà dạy dỗ và ban
truyền bí pháp. Ta đến cùng các ngươi cũng bằng Thánh Linh mà các ngươi chưa hề
biết được.
Hằng
ngày các ngươi cùng ta chung lộn, ta hằng giúp đỡ cho các ngươi, nhưng các
ngươi còn vô minh, nghiệp thức cảm nhiễm, danh sắc pháp trần quá rung động, nên
che khuất ta.
Nay
ta đến bằng cơ bút. Trước, ta đến bằng xác thể cũng chỉ làm cho các ngươi thấy
thêm lẽ mầu nhiệm của cơ bí mật. Rồi đây các ngươi còn thấy nhiều bí mật hơn
nữa, mà Thầy cho ta được phép trình bày cùng các ngươi huyền diệu nầy hay huyền
diệu khác. Nhưng ta bảo cùng các ngươi, phải nhẫn nhục mà chờ đợi ta. Ta đến một ngày giờ nào chưa biết, các
ngươi cần phải tỉnh thức mà
tiếp lấy Thánh Linh.([3])
Đấng
Chí Tôn quá thương yêu chúng sinh ngày tận thế, đã hóa thần diệu điển quang để
hòa sự sống và tình thương yêu mà cứu chuộc. Nhưng phần đông trong hàng sứ đồ chưa làm hết phận sự đã giao
phó, lại bị ma quỷ ám ảnh đủ cách rồi thiếu đức tin nơi tiếng gọi.
Hằng
phút hằng giờ, Thánh Linh đi lại nơi người hay các đám đông có phần cầu nguyện.
Các ngươi đã chịu sứ vụ nơi Ngài
để cùng ta làm bao nhiêu việc từ nay đến ngày phán đoán phải cho rồi. Thế mà
các ngươi thiếu đức tin, thiếu sự thành thật cùng ta. Các ngươi chưa chịu dọn
mình chờ đón nước lành, các ngươi lại yêu sách mỗi ngày phải hiện bao nhiêu
pháp lạ. Các ngươi nào phải kẻ muốn thấy pháp lạ. Các ngươi phải làm cho được
những pháp lạ kia mới phải là môn đồ cứu thế. Tại sao các ngươi chưa được nhiều
pháp lạ như các Thánh ngày trước? Vì các ngươi còn thiếu đức tin, tâm hồn các
ngươi còn đen tối.
Ta
đến đây, các ngươi nên dứt sạch những mối tư tâm, tinh tấn lên, dõng mãnh lên,
cầu nguyện hằng ngày cùng Đức Cha Lành trên trời để được
Ngài vui mừng mà trao những ân huệ xứng đáng cho, để làm tròn sứ mạng.
Sứ
mạng hôm nay là sứ mạng tận cứu vạn linh, cải tạo thế
gian thành Bồng Lai lạc quốc. Nói cứu thế gian, làm cho thế gian thành cảnh địa
thanh bình, thì những nạn khổ hiện thời và bao nhiêu nghiệp quả của chúng sanh
đem để vào đâu? Phần ấy chúng ta phải chia nhau mà gánh vác.
Ví
như trước kia ta đến cõi thế nầy, ta nguyện uống cạn chén đau thương của loài
người. Nhưng than ôi! Khi bị mang lấy xác thịt nơi cõi thế nầy, dù ta là người
được lệnh phải đến, lòng ta đầy dẫy Thánh Linh, mà lúc gần nạp thân nầy cho kẻ
nghịch ta cũng buồn, cũng nghĩ suy. Đôi lúc đi đi lại, lòng ta hằng cầu nguyện
cùng Cha mong Ngài chế giảm.
Nhưng
vì nước lành chảy đến quá mạnh, Thánh Linh dẫy đầy thúc giục ta hằng giờ. Chung
quanh ta nghe những tiếng chào mừng, ca ngợi của các Thiên Thần mà ta thắng. Ta
quyết bưng chén đau khổ uống cạn không chia sớt cho ai.
Thế
thì ngày nay các người đã gội nhiều thánh đức của Thầy, đã thu nhặt bao kinh
nghiệm vừa qua thì sao chưa quyết tâm mà đoạn cắt những tình ái danh lợi, bẻ
gãy những nhánh nhóc phiền não vô minh, để cho tâm thân thanh tịnh mà đón lấy
nước lành, tiếp nhận những phép lạ. Nước lành đã đến, phép lạ gần ban. Giờ các
ngươi phải giục thúc thần đức tin cho gấp để được đón Thánh Linh mà lãnh lấy sự
bí mật nơi Ngài.
Ta
đến đem huyền diệu cho các ngươi, các ngươi phải bình tĩnh yên lặng mà tỉnh giấc trong giờ mà mọi người say ngủ. Ta đến bằng Thánh Linh. Nghe ta bảo, thấy ta làm mà noi theo. Nghe và thấy
không phải bằng cảm quan của lục thức mà bằng trực giác của Thánh Linh.
Vậy
các ngươi phải đuổi hết ma quỷ trong nhà các ngươi. Nó trốn tránh nơi xó kẹt hóc hiểm hoặc trộn lẫn theo đồ đạc. Các người muốn
nghe ta nói cơ bí mật, thì đừng để ma quỷ chúng nó rình mò mà tiết lậu sự huyền
bí.
Kỳ
tịnh nầy các ngươi muốn đón lấy Thánh Linh, phải có Thần Thánh Linh nơi người.
Thần Thánh Linh nơi người của các ngươi không hiện ra thì làm sao có Thần Thánh
Linh nơi Trời ngự đến. Các ngươi đừng cho lũ ma quỷ quanh quẩn sau trước nơi
nhà, các cửa kia đóng lại mà tỉnh
thức chờ khi nào có tiếng
gọi thì dậy mà hầu ta nghe dạy.
Các
ngươi còn dục vọng. Còn dục vọng thì bị thất vọng. Các chứng bịnh của các ngươi
hiện nay bị biến trở quá lẹ. Các ngươi không chịu bình tĩnh mà yên đợi nước
lành, lại nôn nả la ré mời thầy nầy thầy kia cứu chữa. Không tìm cái cội gốc
bệnh để đốn nhổ, thì thân phận bao giờ cho yên.
Hôm
nay các ngươi xin đàn để hỏi nhiêu đó, ta trả lời nhiêu đó. Các ngươi chờ đón
ta, đàn khác sẽ dạy thêm.
Lời hồng thệ của các ngươi cũng như sự cầu
nguyện chưa chính đáng, vì tu chưa đúng mức. Ta mong các ngươi mỗi một lúc phát
nguyện ra bằng giấy tờ hay bằng cầu nguyện, lời ấy phải chơn thật mà phải thi
hành. Ta hứa trước sẽ giúp các ngươi. Lúc nào các ngươi thành công ta mới thôi.
Vậy xong đàn các ngươi đọc lại cho anh em nghe bài.
Bần Đạo
chào chư hiền đồ.
Ngày 15-9 Bính Thân (Thứ Năm 18-10-1956), Đức Ngô dạy:
Ngô tâm thanh tịnh chứng thiên
tiên
Minh giáo truyền trao pháp
diệu huyền
Cao thượng Chí Tôn khai Đại Đạo
Tiên Thần đến thế độ căn
nguyên.
Bần
Đạo chào chư Thiên ân, chư hiền đồ. Chư hiền đồ thành tâm nghe dạy.
Cơ đạo
vận chuyển đến do cơ duyên tốt đẹp của chư hiền nơi nầy thọ kỳ giáo pháp. Thánh
ý cho biết sự chuyển vận đến đây đã giáp một cuộc tuần hoàn, cơ đạo lại phục
sinh. Chư hiền được may mắn tiếp kỳ thánh ân, thọ kỳ bí pháp.
Kể từ
năm Bần Đạo thọ pháp cùng Thầy khai nguyên Đại Đạo cơ mật truyền, rồi được
hoằng dương huy hoàng là Tòa Thánh Tây Ninh, chuyển đến Tiên Thiên, Minh Chơn Lý,
Minh Chơn Đạo, Liên Hòa Tổng Hội rồi đến cơ hỗn hợp thống nhất còn gồm đủ bảy
chi, là một cuộc tuần hoàn từ quẻ CÀN đến quẻ KHÔN. Nay nơi nầy cho biết là
tượng hình quẻ PHỤC, thì ta lấy đó mà suy tiền đồ vận mệnh thành bại suy hưng,
mà thấy nơi tượng hào mà suy gẫm.
Quẻ
PHỤC là tượng khí nhứt dương sơ động, cũng còn đen tối lạnh lùng kinh cụ lắm.
Nhưng từ Đông Chí […] chuyển qua một giai đoạn vô cùng cố gắng. Rồi đến Đại,
Tiểu Hàn còn phải gặp giá tuyết lạnh lùng mới bước đến ngày xuân ấm áp.
*
Đợt tu tuần tự tiến vào một tuần, hai tuần, ba tuần,
rồi một tháng, nhưng bước tu của các tịnh viên vẫn còn chông chênh, vẫn còn chỗ
được chỗ mất, lúc nhớ khi quên. Sự khép mình còn lỏng lẻo, còn xô xát nhồi nhả
với bao nhận thức dập dồn, với bao mong vọng tiếp nhận một sứ vụ nhiệm mầu to
lớn.
Ngày 24-9 Bính Thân (Thứ Bảy
27-10-1956), Đức Ngô Tôn Sư dạy:
Hôm
nay chư sĩ đã vào cửa tu, lãnh pháp đạo rồi thì phát tâm giải lấy nghiệt oan,
chế ngự dục tình vọng cảm cho vô minh diệt tận, trí tuệ được khai. Muốn có pháp
đạo cao siêu, bản năng sáng tỏ thì phải chế tình ngự dục, làm chủ ý thức, không
để cho ý thức ám ảnh tâm linh.
Tu
đây cũng như cách trồng cây. Trồng cây phải chăm nom bón xới, phân nước chuyên
cần. Muốn cây mau lớn, mập, ngay thẳng, phải uốn nắn và dựa chống cho nó. Những
nhánh nhóc đáng để, ta cần nuôi dưỡng. Những nhánh nhóc không đáng để, lập tức
bẻ gãy cho sức sống của cây khỏi bị chia phân ra nhiều mà phần trưởng thành
chậm lại. Nhánh nhóc chồi tược đó như tình dục, ý muốn của các hiền.
Các hiền
còn thua sút về đường lập chí. Đôi lúc vui, vui lại quên lẽ phải. Đôi lúc buồn,
buồn làm mất tự do. Khổ thì kêu, sướng la ré, chưa theo luật thanh tịnh thiên
nhiên. Vui, ai bảo các hiền vui? Có phải tình dục, ý muốn không? Buồn, ai bảo
các hiền buồn? Có phải nghiệp thức, hoàn cảnh không? Thế
thì vui buồn đều bị hoàn cảnh, ý tình làm chủ điều khiển, mà phần hồn phải chạy
theo để nô lệ nghiệp thức.
Cây
vươn mình chỗi lên trong những lúc mưa dầm nắng xát. Nó không xàu úa trước cơn
gió rét, nóng nồng. Người sao không vươn mình để thắng bao hoàn cảnh. Vậy phải
tự chủ đi để hưởng lấy tự do, phải lập chí đi để lập vị. Phát nguyện rồi mới
phát bồ đề tâm. Chư đệ tu nên kiểm điểm lại.
Bần
Đạo nói thẳng, chư hiền còn bị ngoại cảnh lôi cuốn, còn bị nội giới lung lạc,
ngồi tịnh chưa yên, nhớ xa nhớ gần, tính lời tính lỗ, muốn xinh ưa đẹp, tình ý
bao vây, bắt sống những ma cảnh làm đồ chơi thỏa thích. Chư hiền chưa kiêng
luật pháp, chưa trọng quyền hành của mình.
Bần
Đạo hỏi, sóng gió nơi lòng đã yên chưa, hay còn vùn vụt ồ ạt? Sáu trần khởi
phát, lù lù kéo tới là tại sáu căn chiêu tập. Sao các hiền chưa đoạn cắt phần
nầy để cầu lấy tự do thanh tịnh? Biển lặng thì minh châu mới hiện. Biển đà lặng đâu mà thấy được minh châu? Vậy ráng chế tình ngự dục, tôn trọng lấy sứ
mạng nơi mình theo pháp lặng lòng, tai lóng…
Tuy
bây giờ gần mãn đợt tịnh cũng còn thời gian quyết tâm
cầu hồng ân ban thưởng. Ví như kẻ đua, gần đến mức, nhờ ráng mà cướp được giải
đầu.
(…)
Mỗi
một ngày công phu, dù người chỉ dẫn sai hay đúng, chưa lấy làm quan trọng bằng đức tin của mình. Đức tin mất đi rồi,
thì chỉ dẫn đúng cũng vô ích, mà sai lại càng nguy hại. Bần Đạo đã chỉ rồi. Còn
SƠ lúc nầy cần tồn dưỡng theo pháp lặng lòng, tiếp lấy thanh tịnh điển quang,
ngồi ngay vai đứng, tỉnh không mê, tịnh không động.([4])
Bần
Đạo ra lệnh ngày 01 tháng 10 lập tờ trình Tòa Tam Giáo về bộ phận đợt tịnh để
điểm đạo, điểm công.
Ngày còn tại thế, Đức Ngô Tôn Sư trì tu theo cách “kín ngoài rồi lại kín
trong”. Khi chỉ kiểu cho người thọ pháp, Ngài nhắc nhở: “Sự tu luyện như cây nụ. Nó
hứng sương tuyết, thọ khí âm dương, tới ngày thì tự nhiên có bông trái. Đạo là
nhờ tu lâu ngày (thâm căn cố đế). Phải đánh chữ liều thì đặng. Phải tin tưởng
vào pháp tu chắc như đinh đóng cột mới đạt thành chánh quả.”
Nay đến với Hội Thánh Truyền Giáo bằng Thánh Linh
của Ngôi Hai trong vai trò chủ trì huấn đạo, Đức Tôn Sư luôn luôn theo sát mỗi tịnh viên từ ngoài
đến trong, thúc đẩy sự tu chứng đạt pháp để hoàn tất cơ cứu rỗi đúng theo sở
nguyện của Đức Tôn Sư: Chúng sanh vô biên thệ nguyện độ.
Tại Trung Hưng Bửu Tòa, vào Tý thời ngày 01-10 Bính Thân (Thứ Bảy 03-11-1956),
Đức Cao Hữu Chí dạy:
Cao Tiên truyền pháp đạo
Hữu hạnh gặp chơn truyền
Chí thành tu tiến đức
Mừng
thấy chứng thanh liên.
Chào
chư huynh, chư tỷ.
Chư
hiền Thiên ân phận sự nơi Tông Đạo nầy đã đoán lộ trình phải còn bao nhiêu xa
xăm khó nhọc, dừng bước kiểm điểm lại hành trình còn mất, đo lấy sức có thể đi đến đâu, phải tạm nghỉ chờ bạn đồng hành.
Ôi!
Bước đạo từ đây toàn cả chúng ta phải vượt tới một con đường cao xa hiểm trở.
Chúng ta sau trước cùng nhau, nương tay dò chân đồng lực, hòa hơi nhịp nhàng
mạnh tiến. Đây là đầu truông nguy hiểm, ta cần dừng chân ngơi nghỉ ít ngày để
trù định chuơng trình, chia nhiều giai đoạn và cũng san sớt nhau kẻ mạnh gánh
cho kẻ yếu, người lanh giúp cho người chậm mà đi cho đến nơi đã định, để gặp
Đấng Quyền Năng đón đợi.
Các
bạn đồng chung mục đích của đợt là ngày Khai
Trung Hiệp Chính. Vậy đợt tịnh nầy phải chăng là đến đầu truông? Chư
hiền kiểm điểm lại hành trình còn thiếu những chi, và chia sớt nhau, kẻ gánh
người mang, dắt kẻ yếu cõng người đau, nhứt nhứt đều cùng nhau hòa thân đốc
tín.
Hôm
nay Ngô Cao Tiên sẽ làm pháp ban Thánh Thể. Tôi đến trước báo tin và nói qua công
việc đó mà đề phòng và chuẩn bị.
Bây
giờ chỉ còn một con đường phải đi là
con đường tiến đức tu hạnh và chúng ta phải cộng hợp với nhau.
Mỗi lúc kế ma tà toan đến để phân chia thì chúng ta lại chung quanh hiệp một. Hôm nay nói hiệp một thì các
hiền huynh, hiền tỷ đã hiểu rồi. Mỗi một lúc thánh ý ban ra là pháp môn chế trừ
đối phương phản trái. Vậy chư vị lấy một chung rượu và đốt hương trầm lên để Ngôi
Hai có quyền pháp đến ban Thánh Thể.
Thôi
chào chư vị.
TIẾP
ĐIỂN
Cao Đài khai hoàng đạo
Đại đức tiếp Thiên ân
Tiên phàm chung cộng lạc
Giáng
hổ để phi thân.
Chào
chư đệ.
Pháp ban Thánh Thể
Lấy rượu
để vào hồ lô. Gác hương lên.
Ban
Thánh Thể cho muôn loài muôn giống
Gieo
thương yêu và sự sống
cho
bốn biển trăm họ muôn nhà
Khối
chung linh do một đại thể chia ra
Dựng
trời đất, tạo sơn hà, xây cấp thiêng liêng,
khách ta bà lo tranh công đoạt vị.
(…)
Chén
nước phép nầy Bần Đạo vâng lệnh Chí Tôn đem đến
trao cho chư hiền để chia nhau mà cộng ưu cộng lạc, gọi là pháp ban Thánh Thể (sau sẽ giải).
(…)
Các
đàn về yếu quyết thì sẽ định liệu sau ngày Khai Cơ (02
tháng 01 năm đạo 32).
Đợt
tịnh năm mươi bốn ngày
theo chương trình nầy sẽ dạy thêm hành pháp Tứ Bửu và luyện châu. Sau giờ công phu Tý, quỳ hương. Mẹo, xưng tội, đọc Hồng Thệ và Cảm Ứng. Ngọ, luyện châu và làm phép
giải oan. Dậu, cầu siêu và làm pháp Chẩn Tế. Về công phu tu thì tứ thời.
Tại Trung Hưng Bửu Tòa, vào Tý thời ngày 05-10 Bính Thân (Thứ Tư 07-11-1956),
Đức Lý Giáo Tông dạy:
Thái hòa chung sức đắp xây
nên
Bạch hắc từ đây rõ tuổi
tên
Giáo hóa cho nhau gìn
thánh đức
Tông đồ khá rõ góp phần
thêm.
(…)
Nguyện
lực là con đường Thánh Linh đi đến, bọn ma quỷ dang ra. Người có Thánh Linh
hằng đến, có nguyện lực cứu đời thì tự nhiên phát ra điển quang trực xạ đến
những người đang đau khổ, ma quỷ trong kẻ ấy lui ra không dám bó buộc nữa.
Nay
chư hiền cũng lấy sứ mạng như các Thánh trước, nên Thần Tiên ra lịnh vào nhập
tịnh để đón lấy Thánh Linh mà làm tròn bổn phận. Nhưng chư hiền còn trong trạng
thái vô minh, còn trong ý tình dục vọng nên điển quang bị làn ác khí xung lên
cản trở làm cho Thánh Linh khó phần ngự đến. Có đôi hiền được phần đức tin lại kém thông minh, hoặc kém đức tin về cơ bút lại giàu lý trí,
nên chưa chứng ngộ pháp môn, lảng công tu học.
Bần
Đạo nhận thấy đôi hiền muốn đón lấy thánh đức bằng tâm dục vọng, lại thêm phần
xiển luận thiệt không. Có đôi hiền thấy phần chướng ngại lại xao lãng không
quyết chí tịnh tu, v.v...
Bần
Đạo muốn chư hiền có một đức tin vững chắc, tâm thể hiến trọn cho quyền pháp
thiêng liêng để tiếp nhận hồng ân. Chư hiền gắng tu.
TÁI CẦU
Đông độ Tây thiên chói
điển hồng
Phương trời mở cửa Thánh
Thần lâm
Lão cho biết trước nguyên căn
hiện
Tổ Đạo huyền vi khá khá tầm.
(…)
Nay
Bần Đạo đến đây ra lịnh cho đợt tịnh năm mươi bốn ngày bắt đầu vào 24 tháng 10
năm đạo 31 phải nhập thất cho kịp ngày hành đạo.
Pháp
môn thì Ngô Cao Tiên nắm giữ truyền ban. Hành giả phải tuân y không được trái
phép. Chương trình y theo thánh ý dạy ngày 01 tháng 10 năm đạo 31, nghĩa là vào
bước sơ thiền chỉ quán.
Tại Trung Hưng Bửu Tòa vào Tý thời ngày 10-10 Bính Thân (Thứ
Hai 12-11-1956), Đức Trần Hưng Đạo dạy:
Tổng hợp phái chi lại một
nhà
Lý mầu từ ấy bủa giăng ra
Hưng khai pháp thể trên
năm cõi
Đạo đức cứu dân thoát ái hà.
Hôm
nay chư hiền xuất tịnh, Bản Thánh chỉ qua đôi điểm.
Đợt
tu nầy chư hiền đã bỏ nhiều công phu tu dưỡng theo pháp ôn dưỡng mộc dục. Mỗi
người đều có tâm tin thờ đạo pháp, tỏ được lòng nhiệt thành với Giáo Hội. Nhưng
tiếc thay đợt tịnh nầy chưa đúng một trăm ngày và sự tu dưỡng có một phần chưa
được chu đáo. Ban giám thị chưa hết lòng, người nhập tịnh chưa diệt niệm nên
thời gian tu luyện kia chưa đạt được pháp môn trọn vẹn. Dù sao, xét từng cá
nhân đến toàn thể, có phần tiến bộ. Bản Thánh
để lời ban khen.
Chư
hiền đã kiên trì tu học, tỏ dạ nhiệt thành. Hôm nay mãn kỳ, chư hiền nên tiếp
tục hành trì pháp đạo.
Chư
Thiên ân ra tịnh, cần góp phần xây dựng nội vụ, chỉnh đốn sự lễ bái của đạo đồ.
Hoàn thành sứ mệnh đã giao là Phổ Tế, Phuớc Thiện, Hành Chánh, Minh Tra.
Pháp
luyện châu phải cần luyện để mở các quan khiếu luân xa trong bản thể. Phải
chuyên cần thường luyện.
([1]) Đức Ngô liễu
đạo ngày 13-3 Nhâm Thân (Thứ Hai 18-4-1932). Hai
năm sau, vào ngày 13-3 Giáp Tuất (Thứ Năm 26-4-1934), các đệ tử của Ngài làm lễ
xả tang, thì Ơn Trên cho biết rằng kể từ ngày ấy (13-3 Giáp Tuất) Ngài đắc lịnh
du Địa Phủ một trăm ngày để phán đoán và châm chế cho các hồn đang chịu tội nơi
Địa Phủ. Mãn một trăm ngày thì Ngài chứng vị NGÔI HAI.
PHẠM VĂN LIÊM