V. ĐĂNG ĐÀN HỒNG THỆ
Đàn cơ
ngày sám hối chung niên Mậu Tuất tại Trung Hưng Bửu Tòa, Đức Giáo Tông Vô Vi
giáng, kiểm điểm một năm hành đạo. Đức Giáo Tông dạy rằng phần nhiều Thiên ân
chưa hết dạ nhiệt thành, chưa trọn tâm quyền pháp; các đạo hữu mỏi mòn, yếu ớt
lòng tin; phần đông chức sắc, chức việc gây nên rất nhiều trở ngại cho bước
tiến vì đặt mình trong ý muốn cá nhân, trong quyền lợi địa phương, chẳng rõ
đường chánh nẻo tà, không thông lòng người việc thế, chưa giác ngộ sứ mạng
trung hưng, làm cho danh nghĩa lờ mờ, pháp tu lẩn quẩn. Đức Giáo Tông dạy:
Quyền pháp trung hưng cốt xây dựng một Giáo
Hội lành mạnh, lấy nơi đây để rèn luyện thí nghiệm con người Thiên ân về quyền
pháp hướng đạo, đào tạo chư đạo hữu giác ngộ hồi hướng tu hành, nhận thấu được
đạo đức là con đường giải thoát. Toàn đạo phải hy sinh mình dựng lại nền tín
ngưỡng chân chính bởi thời gian phá phách. Phải xả thân vong kỷ để chuộc lại
danh nghĩa của quốc đạo bị thời thế đưa đẩy người có quyền hành làm lu mờ chánh
pháp. Nên nơi nầy có nhiệm vụ trung hưng.
Chư Thiên ân quyền pháp phải trông xa thấy
rộng mà đặt mối liên lạc giao tế cùng người, gieo thiện chủng, gây cảm tình,
nối lại mối thân yêu để gắn lấy tình linh sơn đồng bào đồng đạo, bắt đầu sang
các chi phái để cho đôi bên đi lại dễ dàng, thông cảm nỗi niềm quyền pháp. Đặt
danh nghĩa lên trên, làm cho mối chia rẽ bất bình trở thành một khối yêu thương
lành mạnh, giúp cho nhau những điều kinh nghiệm, học người những lẽ hay ho. Mà
muốn cơ thống nhất được hữu hiệu, người hướng đạo lúc nào cũng thiết tha khổ sở
vì Đạo, mong sự lành mạnh, xa gần giữa nhau là tình thiêng liêng thân mật. Nên
muốn được việc lợi chung, làm đẹp lòng Thầy, cả một tương lai nhơn loại đang
chờ đợi thì lúc nào cũng xá sinh vong kỷ, hạ mình. Dù phải lạy người cho được
việc cũng đừng nại hà nệ chấp.
Đức Giáo
Tông hướng dẫn chỉnh đốn hàng ngũ nội bộ và cách tổ chức lễ hồng thệ vào đầu
xuân Kỷ Hợi. Lễ hồng thệ bắt đầu vào Tý thời ngày 03-01 Kỷ Hợi (10-02-1959).
Đức Trần Hưng Đạo giáng đàn, hướng dẫn nghi thức:
Bản Thánh giờ này đến đặt lễ hồng thệ cho Thiên
phong.
Đặt trước đài một thau nước và một khăn lau.
Vị Thừa Quân đứng bên tả, người Thiên ân vừa đến bên hữu, giao xá hỏi:
- Hiền hữu đã cảm thông quyền pháp về sứ mạng
cứu chuộc vạn linh trong buổi Tam Kỳ Phổ Độ nầy chưa?
- Đã hiểu rõ quyền hành luật lệ trong bộ Nội
Luật Trung Hưng chưa?
- Đã quyết tâm trên đường sứ mạng chưa?
- Đã làm gì phạm phải Tam Bảo không?
Trả lời …
- Vậy xin mời bước lên đài.
Vị đại diện Hội Thánh chào mừng và có lời…
Người hồng thệ quỳ, kéo cân thiêng liêng, ngó
thẳng vào thư hùng kiếm mà nguyện…
Tay trái bắt ấn kiết tường chỉ ngay vào lưỡi
kiếm, rồi vị đại diện Hội Thánh lấy bộ kinh luật pháp ra, hai tay đưa người
hồng thệ. Người hồng thệ tiếp xá để lên bàn, rồi đưa bộ kinh Tận Độ, tiếp bộ
Nội Luật, Nội Quy…
Công việc sắp đặt hồng thệ, Giáo Sư, Giáo Hữu
y như nhau. Nhưng phải lặp lời theo thánh ý mà đặt câu hỏi. Nhất là ghi lại lời
người hồng thệ.
Câu hỏi chia làm nhiều cột.
- Hiền hữu ưng ở vào hàng hành trì hay hộ
trì?
Thời gian hành đạo tùy nguyện bao lâu nữa
cũng ghi vào sổ. Ví như ba tháng sau, năm tháng sau, một năm sau…
Phần
hướng dẫn nghi thức lễ hồng thệ của Đức Trần Hưng Đạo kết thúc vào giờ Tý. Giờ
Dần tái cầu, Đức Tam Trấn Oai Nghiêm giáng dạy về xuân huyền cơ thánh đức. Theo
đó, nếu người không thanh tịnh làm sao đón được huyền cơ, không thánh tâm làm
sao nên thánh đức? Vì vậy đầu xuân năm nay thiết đàn hồng thệ để cho các Thiên
ân tự nhiệm lấy quyền pháp mà xây dựng một Hội Thánh lành mạnh.
Sau cùng,
Đức Thái Bạch Kim Tinh dạy:
Bây giờ trước hết là hàng Thiên ân Hội Thánh,
nhất là người chấp hành chánh pháp là Phẩm, Tín, Hậu, Trường nên vong kỷ duy
tha để xây dựng đạo thể, đạo quyền, bảo toàn sanh chúng.
Việc hồng thệ, đó là một kỷ niệm để đánh dấu
một giai đoạn trưởng thành. Mặc dầu Lão nóng nôn cho cơ đạo nhưng cũng không
buộc các hiền phải đăng đàn theo pháp đương vi sứ mạng. Trước khi đương vi sứ
mạng tiêu biểu quyền pháp cần được rửa tay. Không nên mang theo lợi danh thế
tình gây cho nội bộ thiếu lòng tin, rẻ rúng quyền pháp.
Việc hồng thệ cần được tôn nghiêm: (1) Rửa
tay; (2) Bước lên đài; (3) Uống chén hồ lô ngọc bình; (4) Quỳ xuống thề; (5)
Vào chánh điện bái tạ.
Việc sắp đặt, ba vị Bảo Pháp lo hội ý nhau,
đừng chống chỏi nhau. Trưa nay bốn vị Giáo Sư đọc bài cầu nguyện trước khi đăng
đàn hồng thệ.
BÀI
Cúi đầu ngưỡng vọng Thiên Nhan
Cùng trên Tam Giáo hội bàn chứng minh
Chư Thiêng Liêng thùy tình bố hóa
Chư Thiên Đồ phò tá pháp môn
Làm cho quyền đạo được tôn
Làm cho thế giới càn khôn thanh bình
Nay con nguyện khép mình tu học
Nay
con thề dốc một lòng tin
Trung
hưng giáo pháp vẹn gìn
Mở
đường cứu chuộc muôn nghìn nhơn sanh
Mong
Chí Tôn phước lành ban bố
Lãnh
ân oai phổ độ xa gần
Làm
cho thấy rõ hồng ân
Cho
nền chánh giáo xa gần bắt tay
Nguyện
trên dưới từ nay thông suốt
Nguyện
giương cao ngọn đuốc dẫn đường
Nguyện
chan sự sống tình thương
Cho
đời thấy rõ con đường thuần chơn
Cúi
đầu ngưỡng vọng Thiên nhan
Cùng
trên Tam Giáo hội bàn chứng minh.
Đàn hồng thệ đã thiết lập mà các sứ mạng
có người miễn cưỡng, có người đắn đo, có người chưa quyết chí đăng đàn. Đàn Tý
thời ngày 05-01 Kỷ Hợi (12-02-1959), Đức Lý Giáo Tông dạy:
LÝ
nào cũng quyết dựng Trung Tông
GIÁO
hóa nhơn sanh hiểu đại đồng
TÔNG
Đạo trung hưng xây thánh thể
GIÁNG
thăng cho thấu máy huyền công.
Lão chào chư Thiên ân, chư chức sắc, chư đệ muội. Thành tâm nghiêm
đàn, an tọa nghe dạy.
Lão lấy làm cảm động trước hoàn cảnh của chư hiền đệ, hiền muội
với một tâm trạng tấn thối nan phân, nhưng đã nhận thấu con đường cứu thế của
Chí Tôn trong buổi Tam Kỳ này. Vì lòng yêu thương chúng sanh nhơn loại mà Thầy
phế Ngọc Kinh giáng trần mở Đạo. Các hàng chánh giác thánh tôn cũng vì Thầy mà
bỏ nơi an lạc niết bàn cùng đến mười phương thế giới giúp Thầy tế độ quần linh.
Các hiền đệ, hiền muội đây cũng đồng sứ mạng thọ lịnh nơi Thầy đến
cõi ta bà để đương vi quyền pháp, làm cơ hữu hình rao truyền thánh giáo.
Song vì các hiền đến đây, sa đắm mùi đời, nghiệp duyên lôi cuốn mà
lòng mình phải mờ tối, chơn tánh bị danh lợi bao che. Hôm nay dù sao cũng được
ân phước cùng Thầy chung trong thánh hình Đại Đạo, cũng có ngày trí tuệ viên
minh. Nay là lúc cần đòi hỏi ở chư hiền đệ, hiền muội một tâm trường Bồ Tát với
sứ mạng xây dựng quyền pháp Trung Tông Thánh Hội, để giữ lấy chơn truyền hầu
cứu chuộc danh nghĩa Đạo Trời bị lem ố mà con đường tận độ đã bị ngăn lấp, nhơn
sanh không nẻo thoát thân trong buổi tai kiếp mạt đời. Nơi nầy phải chịu đương
lấy sứ mạng trung hưng chánh pháp, hoài bão sự nghiệp lâu dài.
Các đệ cũng đã từng nghe được biết nội tình nền Đạo, giữa các chi
phái miền Nam cũng như Trung Phần đã làm cho tổ chức bị đổ vỡ, hàng ngũ rời rạc
rẽ riêng. Các Thiên ân không tròn trách nhiệm. Một thánh hình chia bảy xẻ năm.
Quyền đạo mỗi ngày mỗi yếu. Phần đông trong nội bộ bị mưu chước tà quyền cám
dỗ, danh lợi nhử câu, lòng tin mỗi ngày lợt lạt. Chung quanh bị dồn ép bữa bữa
lần đến lối cùng. Các bộ máy sinh hoạt yếu đuối, các mạch lạc bị chận đứng,
nhiều cơ sở đã bị chiếm cứ. Nếu không sớm cứu vãn tình trạng nầy thì sẽ đến một
ngày không khỏi tê liệt.
Về bên ngoài, các chủ nghĩa học thuyết, tôn giáo đã đua nhau tranh
thắng từ bước, từ giờ. Công nghiệp họ đã có từ lâu. Tuổi tên họ đã đầy trong
thiên hạ. Hậu thuẫn họ đã sẵn. Thế lực họ đã được nhiều. Lĩnh vực rộng, tổ chức
sâu, tài sản dư, của tiền đủ. Nền Đạo ta còn mới mẻ, giáo lý ít người hay. Thế
yếu sức cô, mà tổ chức điều hòa khoa học tân tiến nên ai cũng ngờ, ai cũng dọa,
ai cũng ganh tỵ gièm pha. Chánh thể nào lên cũng nghi kỵ, tìm đủ phương hạn
chế, kềm hãm. Bao nhiêu mũi tên đương chỉa đến. Bao nhiêu trái đấm sắp liệng
vào thành trì của ta, hầu xô ngã. Thế mà mấy người hay, mấy người biết cái nguy
cơ sắp tới nay mai.
Tại sao lại có những đối phương thù nghịch dữ dội ấy? Trong đó
cũng có nhiều lý do. Một lý do chính là không giữ được thuần chơn vô ngã, lại
chất lấy bổi rác nơi trong để làm mồi cho ngọn lửa bên ngoài văng tới. Nếu
không ham danh mến lợi thì đâu bị miếng mồi vật chất nhử câu. Không ý gian ngoa
thì có sợ gì oai vũ dọa nạt. Đã thiệt là vô vi đạo đức dễ ai hãm hại ghét ganh.
Vì cũng tại mình nhẹ lòng yêu thương nhơn loại, yêu chuộng tự do, yêu quý chánh
pháp, yêu lấy thân danh, ưu tư xây dựng một cõi đời thái bình đạo đức.
Nói đến tình hình nội bộ nó tương quan là thế, nên phải chỉnh đốn
lại mọi mặt theo chánh pháp chơn truyền. Mặc dù nơi đây các hiền đệ thiếu tài
yếu đức, nhưng đạo pháp không cần tài cậy sức mà cần ở tấm lòng. Tấm lòng ấy
biết yêu quý giác ngộ, thì có yếu cũng mạnh, không tài cũng tài.
Một người mẹ nuôi được một bầy con là vì mẹ thương con. Cũng như
một người con mà gánh nổi gia đình cho cha mẹ là vì con có hiếu. Vì thế người
xưa nói một kẻ kia trói gà chưa chặt mà đến khi cha chết quan tài quàn ở trong
nhà, khi nhà bị cháy, một mình kéo nổi quan tài ra ngoài. Đâu phải mạnh mà làm
được việc ấy. Chỉ có lòng giác ngộ yêu thương. Lão tưởng bao nhiêu đây cũng có
thể làm được đại nghiệp cho đời.
Hồi mới khai Đạo chưa có một cái nhà thờ mà bây giờ bao nhiêu ngôi
thánh đường đồ sộ, bao nhiêu thánh đền chói mắt ngất trời. Lúc đó trong một xứ
vài người như ngọn đèn leo lét trong đêm. Thế mà bây giờ cùng Nam cực Bắc,
trong quốc nội đâu đâu cũng có bóng Cao Đài. Tên tuổi đã vang ra ngoại quốc như
tiếng sấm mùa Thu. Một ngọn đèn mờ bây giờ thành một nguồn điện sáng ngời lối
nọ ngõ kia, rực lên như vừng ô mới mọc. Sao lại nói ít nói nhiều được? Nhiều ít
không phải là chính, mà tấm lòng giác ngộ mới chính hơn.
Xuân khí chỉ một hào, như quẻ Phục đã phát ra ấm áp muôn loài. Một
khí mạnh mẽ là xuân. Khí ấy không hình thái danh vị, hương sắc, thế mà chan hòa
trong vạn vật, vật nào cũng tươi. Nếu màu thì có sắc, nếu vị tất có hương. Sắc hương
không phải là xuân mà ứng vào vật nào, giống nào thì vật ấy, giống ấy sẵn bản
chất mà trưởng thành thêm lên. Vì vậy pháp đạo hiển hiện không ở hình thức nào
nhất định, tùy theo khả năng từng người mà ban cho. Thứ ngọt được thanh, món
béo được bùi, chất nồng thêm cay. Thì ai đó, Lão không đòi hỏi ở con người mà ở
lòng giác ngộ vậy.
Lòng giác ngộ mở ra rồi, chừng đó không cần ai thúc đẩy mình, kiểm
tra mình, mà mình tự đương tất cả việc trong thiên hạ, gánh lấy trách nhiệm
dựng Đạo cứu đời.
Bây giờ các hiền đã thấy gì, nghe gì chưa? Nhơn loại hiện tình
khốn khổ trăm chiều. Về vật chất đã đành hứng lấy muôn ngàn đau đớn khổ nhục,
mà về tinh thần cũng như chừng đen tối hơn mực, linh hồn yếu đuối lờ mờ. Nếu
Thầy không đến kịp thì nạn vật chất qua phân, họa chiến tranh tiêu diệt, cơ xáo
trộn tàn phá, mối thù ghét xâu xé giết hại lẫn nhau, đảng phái tương tranh gây
một trường máu xương khói lửa. Nên sớm phải dọn mình mà lãnh lấy hồng ân sứ
mạng. Dọn mình để xứng một chức sắc. Phải cố gắng mới cướp được công đầu đứng
trang hướng đạo. Phất cờ tiến tới, hàng ngũ chỉnh tề, quyền pháp uy nghi thánh
đức. Phải hết lòng hết sức mới làm được sứ mạng Thầy trao. Làm được công đầu để
tên tuổi cho đời sau noi gương tu học. Làm được hay không chỉ ở đức tin yếu hay
mạnh. Đức tin như Gióp mới xứng một bậc Thiên ân. Làm được việc phi thường quán
nhứt trong thiên hạ, không phải chỉ cậy có tài có sức, như Thánh Nữ Jeanne
d’Arc dẹp giặc Anh, như Hưng Đạo đuổi quân Mông Cổ. Không phải sức mạnh ngang
bằng mà ở lòng quân dân nhất trí.
Bây giờ Lão muốn Hội Thánh Truyền Giáo có một tổ chức vững vàng,
dù chưa được lành mạnh trọn vẹn cũng phải tương đối tốt đẹp. Muốn tốt đẹp đòi
hỏi ở hàng ngũ Thiên ân hướng đạo phải hiến thân tâm lên đường sứ mạng. Đừng
nhúng tay vào danh lợi thế tình. Mặc dù sống còn ăn ở, còn giao lân tình lý,
nhưng ân cần phải trong sạch, bám lấy công sức làm ra. Không nên bán rẻ giá trị
con người làm mờ đạo pháp. Ở còn đi lại với đời, nhưng với mạnh yếu thị phi
đừng tranh hơn tranh phải.
Nói đến hướng đạo thì người hướng đạo cũng phải ly gia cát ái để
rảnh tay yên dạ lo lấy gánh nợ quần sinh. Nhưng đã lo được cho quần sinh xã hội
mà nhà mình không lo, không lẽ để hư hại tồi tàn? Vì muốn xây dựng một đời mới
cao quý tốt đẹp cũng phải lấy gia đình làm đơn vị chính. Nhiều đơn vị tốt đẹp
cộng thành một xã hội lành mạnh, một quốc gia hùng cường, một nền thế đạo vững
chắc, thì sao lại không lo gia đình được. Nên Lão cũng không buộc ai phải bỏ
gia đình. Nhưng có lo cũng đừng quá lệch. Vì lệch thì phạm phải tội mất thăng
bằng. Đã mất thăng bằng thì trái với công bình đạo pháp.
Vậy tình huyết thống, nợ trái oan cần phải xử xong để trọn đạo làm
người. Song người hướng đạo không phải của gia đình mà là người của Giáo Hội.
Không nặng việc nhà, bỏ việc đạo. Nếu còn trong hoàn cảnh đặc biệt cũng cần thu
xếp gọn gàng để giá trị người Thiên ân được trở nên mạnh mẽ.
Về việc hồng thệ tùy ý các vị. Lão không buộc ở hàng nào cả, chỉ
đòi hỏi ở lòng giác ngộ mà thôi. Song cũng không lẽ đen tối đến mức thấy kẻ bị
té mà mình lờ đi, mặc ai van lơn cầu cứu.
Quyền Giáo Hữu cũng thề như Giáo Hữu. Vì hồng thệ khác một điểm là
trước đài hồng thệ để một ghế vuông, tủ lại ([1]) một
đạo y. Trên đạo y để tịnh bình hồ lô. Chung quanh ghế đặt một vòng đạo pháp.
Chư Giáo Hữu đứng chung quanh vòng đó, hai tay nâng đều lên mắt ngó vào tịnh
bình mà thề rằng:
Lòng con như nước tịnh bình
Hai
tay nâng mối đạo huỳnh không buông.
Rồi đến Quyền Giáo Hữu, đến nữ Giáo Hữu. Còn bàn hồng thệ thì
không có cân thiêng liêng mà trên bàn đặt dưới kiếm thư hùng một cân thiên
bình, để bộ kinh Luật Pháp ấy, một bên để ba cổ pháp cũng thề như Giáo Sư,
nhưng đứng ngoài vòng đạo pháp.
Thôi, tối nay sẽ dạy tiếp. Để cho đồng nghỉ. Lão chào chư đệ.
Tuất thời cùng ngày,
đàn tái cầu, Đức Lý Giáo Tông dạy tiếp:
Lão rất sung sướng, chứng minh được tấm lòng của chư hiền Thiên ân
nhận thấy trọng trách của giai đoạn sứ mạng lịch sử đứng trước tình trạng éo le
khổ nạn đã đem lại nền Đạo nhiều mối khổ tâm. Nếu gánh Đạo bỏ giữa đường, ta
không nghiêng vai xốc gánh thì ai đương lấy?
Chư hiền cố gắng cùng Lão thi thiết ân oai xây hình đạo thể. Một
điều là mong sao chư hiền tận tâm với nhiệm vụ cứu thế, trông nom điều độ đạo
hữu mạnh mẽ vững yên trên đường tu học. Đừng để cho toàn đạo lầm lạc, đen tối,
chịu dưới bàn tay quỷ vương sai sử.
Chư hiền an tọa nghe dạy. [Trần Văn] Quế chờ Lão, tái cầu nghe
dạy.
BÀI
Nầy chư đệ Thiên ân quyền pháp
Đem
nhiệt thành đóng góp dựng xây
Xa
gần trên dưới đều tay
Làm
cho thánh thể từ nay mạnh lành
Đã
quyết chí buông danh bỏ lợi
Đã
tận tin mạnh tới tiến mau
Từ
nay chết sống có nhau
Chung
trong nền đạo sang giàu mặc ai
Ta lo tu Cao Đài mới cứu
Ta lo tu công tựu quả thành
Vẹn tròn hưởng quả vô sanh
Một niềm chung thủy ơn lành Thầy ban.
Tiếp theo là phần điểm danh và lời dạy cho bốn mươi
sáu Thiên ân hiện diện, đồng thời Ngài dạy những Thiên ân vắng mặt khi về hồng
thệ phải quỳ ba nhang. Đàn tái cầu, Đức Thái Bạch Kim Tinh dạy tiếp:
Hiện tình chức sắc Lưỡng Đài còn
non yếu và hệ thống xây dựng chưa được vững mạnh, nên hôm nay Lão quyết đòi hỏi
ở lòng chư chức sắc một tâm trường hy sinh vong kỷ để đảm đương sứ mạng trung
hưng cho nền Đại Đạo.
Chư Thiên ân tại Hội Thánh, người
cầm đầu là [Trần Văn] Quế, mà Quế cũng chưa đủ phương tiện chủ tọa tại ngôi Bửu
Tòa này, nên gặp phải nhiều khảo thí cho toàn đạo. Quyền không linh, pháp không
hiện. Các vị Giáo Sư thiếu sức kém tài, nên thi thiết quyền pháp ân oai chưa
đặt nhằm hướng đúng hồi.
Hàng ngũ chức sắc còn rời rạc yếu
ớt. Cơ sở hạ tầng chưa xây dựng đúng theo luật pháp nên nền móng đôi lúc chao
đảo. Quyền hành Thầy đã trao vào tay Lão. Lão không lẽ để cho nó lu mờ, phải ra
lịnh chỉnh tu hình thức quyền pháp Thiên ân, cảo chọn hàng chức sắc, chức việc,
sắp xếp bài bố bảo an nền móng.
Lẽ ra lập thành Hội Thánh thì
quyền ấy do nơi nhị hữu hình đài liệu phương điều đình chỉnh đốn. Thiêng Liêng
giao trọn cho Hội Thánh, thì Hội Thánh mới có quyền ân oai, chư Thiên ân chức
sắc mới trở nên diệu dụng. Quyền ấy đối với Thiêng Liêng lúc nào cũng tôn trọng
phần hữu hình theo pháp luật quy định.
Nơi đây về Thượng Hội thì không
người tài đức xứng đáng. Phần nầy còn chờ và dành riêng cho các chi phái ngày
mai. Về Hội Thánh thì quyền hành chánh về phẩm Phối Sư lãnh đạo cũng không
người đương nổi. Lại bốn vị Giáo Sư cũng không đủ điều kiện quan xuất ([2]) xa
gần, am tường diệu lý. Nên buộc lòng phần Thiêng Liêng phải hộ trì lãnh đạo.
Việc nầy Lão nói rõ để các hiền cảm thông.
Bây giờ quyền cảo chọn và sắp xếp
Lão đã làm gần xong, thì sự chỉ đạo bằng cơ bút có thể tạm ngưng giai đoạn. Các
hiền lãnh đạo có được không?
[Bảo Quân Huỳnh Thanh bạch …]
Nếu để cơ bút lãnh đạo thì phạm
Pháp Chánh Truyền, và cơ bút chỉ mãi như thế này, thì dường như đã truất quyền
hữu hình còn chi? Vậy Quế nghĩ sao?
[Phối Sư Ngọc Quế Thanh bạch …]
Việc ấy Lão đã đặt trong chương
trình năm năm rồi. Hiền đệ được chia sau đây.
Lão hỏi về cơ bút Thiêng Liêng có
thể giao trọn lại được chưa?
[Ngọc Quế Thanh bạch …]
Trường, Hậu, Phẩm, Tín nghĩ sao?
[Giáo Sư Ngọc Trường Thanh bạch …]
Thôi, Lão cũng kiêm nhiệm một thời
gian để cho các hiền đủ tài đủ đức sẽ…
[Ngọc Quế Thanh bạch …]
Không nên nói điều ấy, vì nơi đây
Lão đã sắp xếp rồi. Sẽ có một kỳ đàn quy định công tác. Còn hiền đệ tạm thời ở
Nam lo việc liên giao để gây một thanh thế cho Hội Thánh và gieo ánh sáng tình
thương giữa các chi phái để cột lại mối tình đồng đạo bị chia rẽ.
(...)
Vậy hiền đệ và Thanh Long trong
giai đoạn sứ mạng nầy nên đặt mối thông công cùng các chi phái, nối sự sống
tình thương, bắc cầu mỗi nơi để cho phương tiện ([3]) có
dịp đi lại.
Một là ta không đặt những điều khó
khăn cho các nơi. Hai là ta không chống chế kháng cự ai. Vì lòng phàm ai cũng
tự ái kiêu căng. (...) Có thân yêu thì có ngày sửa đổi được.
[Ngọc Quế Thanh bạch …]
Việc đó đều ở nơi chương trình
Thầy sắp cả. Hiền đệ chớ nên nóng lo. Mỗi một điều nào cũng có một sự vi diệu
trong ấy. Nơi đây sở dĩ chưa sắp xong bộ phận Hiệp Thiên Đài là vì còn chờ đợi
nhiêu đó.
Việc liên giao Lão cũng nói cho
hiền Quế rõ: Hiện nay các nhóm đạo nào cũng có trắng lẫn đen. Việc đi lại phải
dè dặt để khỏi can liên ([4]) về
chính trị đảng phái. Không có một nơi nào trong trắng cả, nhưng cũng không nơi
nào không bảo toàn quyền pháp đạo đức.
Về lãnh đạo, phần lớn là người bên
trong, mà bộ mặt ngoài chỉ cho có, nên cẩn thận. Nhưng dù trắng lẫn đen mà ta
cũng không nên loại bỏ đen ra khỏi trắng, vì đụng chạm đến thì di hại đến mình.
Mà cũng không can liên chi tới trắng đen trong nhóm họ, mình chỉ gây tình đoàn
kết để đi đến Giáo Hội duy nhất.
Việc liên giao là việc tốt, dù ở
phái đạo nào. Có một điều là đừng để bị lợi dụng danh nghĩa mình bị can liên mà
thôi. Nên đặt lại mối thông công cùng các chi phái. Lão sẽ dạy một kỳ đàn cho
đệ coi đó mà hành sự. Có một điều là giữa nội bộ Hội Thánh Truyền Giáo hiền đệ
nên gieo tình thương và mối thông cảm giữa các tỉnh đạo, các thánh thất để giúp
sức khuyến lệ, an ủi, chỉ dẫn cho toàn đạo bằng thơ từ, bằng tin tức.
Việc Hội Thánh thì tạm thời y vào
chương trình tiến hành. Coi theo kỳ đàn 13 tháng 12, do toàn quyền Quế, Trường,
Phẩm, Hậu, Tín, Bảo, Thừa sắp đặt. Ngày 9 sẽ dạy thêm.
[Ngọc Quế Thanh bạch …]
Việc Lão làm cũng đã dạy đầy đủ
trong các kỳ đàn. Về ngoại giao nội vụ, nhất là ngoại giao, nên liên giao cần
hơn hết là tại cơ sở Truyền Giáo.
Còn đàn Hiệp Thiên Đài hồng thệ
vào ngày lễ đông đủ chức sắc.
Để xây dựng giáo quyền đạo thể hôm
nay, hiền Quế cũng nên đăng đàn thọ cho luôn tiện. Được chưa?
[Ngọc Quế Thanh bạch …]
Về dính dáng việc đời thì cũng cần
lo sớm, để quyền pháp trở nên hiệu nghiệm, giá trị Thiên ân mới nên cao trọng.
Nhưng đối với hiền đệ thì Lão cũng chưa buộc phải bỏ dứt đoạn gấp, mà còn một
thời gian sắp xếp sẽ ra hành đạo trọn vẹn.
Đàn hồng thệ cho Lễ Sanh được Đức Giáo Tông dạy đặt
cái đài rộng để quỳ đủ mười hai người, bài trí thì y như vậy. Lễ Sanh lập thệ
không đọc bài nguyện hồng thệ.
Ngày 09-01 Kỷ Hợi (16-02-1959) Đức Đông Phương Lão Tổ
lâm đàn hướng dẫn hồng thệ cho chức sắc Hiệp Thiên Đài. Đức Đông Phương ban lời
khuyến tu chức sắc, chung xây thánh hình Đại Đạo để đón hồng ân trong cơ tận
độ. Đức Đông Phương ban pháp hiệu cho hai vị:
- Bảo Cơ Quân Huỳnh Thanh:
BẢO CƠ QUÂN Thầy ban pháp hiệu
HUỆ THANH VÂN nhứt khiếu toàn khai
Từ đây quyền pháp nơi tay
Làm sao cho được trần ai thanh bình
Làm sao cho thánh hình trọn vẹn
Làm sao cho toàn thắng ma lòng.
- Và Tá Cơ Quân Đặng Nhâm:
TÁ CƠ QUÂN ơn Thầy đã nhỏ
Giữ
lòng mình cho tỏ cho thanh
Phải
là chí kỉnh chí thành
Vô tư
vô lự công bình vô tư
HUỆ
MINH ĐỨC hồng ân pháp hiệu
Ban
cho trò một khiếu huyền quan.
Sau đó Đức Ngọc Hoàng
Thượng Đế giáng lâm:
Thầy mừng các con.
(…)
Các con ngồi.
Nhờ lòng yêu thương của Thầy với sự tư duy cần mẫn của Ba Trấn
đương quyền, nên các con mới được yên tâm và nhơn dân có phần che chở. Thảng
như ([5]) không nhờ ở chánh pháp trung hưng nhơn
gian giác ngộ hồi hướng thì cõi ta bà hôm nay khói lửa mịt trời, giáo gươm chát
tiếng, nhơn loại còn được mấy người!
Bởi vậy cái công đức to lớn nầy, sự nghiệp bền vững nầy đã đem lại
cho các con, cho chúng sanh một con đường bình yên, lấy thiện hạnh làm duyên,
lấy phước đức làm thành, lấy tình thương sự sống làm vô vạn cơ binh. Đánh bại
giặc lòng, giặc nước mới yên. Lấy công trừ tội, đem phước đổi lành, các con trừ
bớt cộng nghiệp cho nhơn sanh bằng đức tin xé tan u ám.
Hôm nay nền trung hưng chánh pháp đã xây dựng nơi Tông Đạo Trung
Châu, sứ mạng quyền pháp lại trao về tay các con. Ơn phước ấy như nước nguồn
xuống thác, như gió pháp mùa xuân. Thế mà trong hàng Thiên ân chưa nhận rõ sứ
mạng để đem lòng gắn bó ưu tư.
Nhơn sanh khổ và sắp đại khổ. Đạo tràng đáng tủi nhục và rã tan,
mà rồi phải trăm bề đớn đau hơn nữa. Nếu người hướng đạo không thấy xa biết
trước thì tai hại sẽ sáp tới cho mình, hàng ngũ sẽ tan vỡ, tổ chức sẽ đổ nát,
cơ sở bị phá hoại, danh nghĩa chúng gièm pha, con tin đều thất vọng, đạo đồ nó
sẽ chia nhau sai sử hành phạt.
(…)
Bởi vậy Hội Thánh là cả một sự việc lớn lao, tiền đồ còn xa xăm
mới đến nơi vinh quang hạnh phúc. Mà người phải đương vi nặng gánh tiến trình
là các con chức sắc Lưỡng Đài.
Về hành pháp trị đạo, đứng trên nắm giữ mối giềng là Quế. Mà Quế đã
phó thác nơi nầy cho Tín, Phẩm, Trường, Hậu làm bốn cây trụ chống lấy cơ đạo
pháp cứu rỗi tàn linh, thì việc nặng việc nhẹ nơi đó nơi đây phải chia sớt mà
lo. Còn ai nào hơn nữa mà các con xô qua đẩy lại cho khổ lòng Thầy. Việc nên
chia cắt giúp đỡ bên ngoài bên trong thì chọn người, lựa việc mà trao cho các
Giáo Hữu trông nom.
Đáng ra Thầy gia phong cho một số Quyền Giáo Sư để đủ tay điều
đình nội bộ, nhưng Lý Giáo Tông không muốn thêm nữa, để chờ một ngày lập công
tu hoạch sẽ ban phong.
Còn Hội Thánh, hiện tình thấy cần có quyền hữu hình quyết nghị mà
đưa lên để thuyên bổ, để đủ quyền hành đạo. Về việc làm có Lý Bạch sẽ dạy.
Việc Hiệp Thiên Đài, nếu Liên Hoa chưa thỏa bụng thì tùy ý mà chờ,
ngày tới đón hồng ân.
Việc tập đồng giao cho Tín, Hậu cùng các bộ phận Sĩ Tải. Trông nom
có Liên Hoa. Luyện một tháng đầu quỳ hương, rửa lòng tiếp điển.
Việc Phổ Tế các con đừng thất vọng. Dù được, dù không cũng là lợi
cho con cả. Việc làm theo ý này không nên thì nên xoay ý khác. Thời thế xoay trở, lòng người đổi thay. Các
con làm cây kim mà chỉ cho đúng vòng quay của thời gian đồng hồ 24 giờ. Tới đây
thì tiếng đổ sẽ vang lên, các con tỉnh ngủ.
Việc các chi phái đã cho khối Truyền Giáo các con là tay sai đắc
lực, một tổ chức của chánh thể hiện giờ, thì tờ báo đó là sự trả lời, chớ phiền
chi.([6])
Thầy ban ơn.
Đàn Tý thời ngày 12-01
Kỷ Hợi (18 rạng 19-02-1959), Đức Thái Bạch Kim Tinh dạy:
THÁI bình đất nước chúng dân vui
BẠCH
hắc phân minh có mấy người
KIM
thạch dặn ai sau trước một
TIN(H)
đàn hồng thệ dựng xây đời.
(…)
Giờ nầy, trước một sự thiêng liêng nghiêm trọng, chư hiền đệ, hiền
muội sẽ đăng đàn hồng thệ bái mạng Đại Từ Phụ lãnh lệnh lên đường hành đạo.
Hồng thệ đây không phải lối đời bắt buộc ép con người yếu phải
vâng theo, mà đây là đặt một mối thông công nối liền sự sống bằng quyền pháp,
để cho nước cứu rỗi chảy vào lòng mình. Mà đây cũng là một dịp hồng ân bắc cầu
cho Thiên nhơn gần lại. Lần này là lần giao ước giữa người Thiên ân với Thần
Thánh, kết mối tương quan để mở rộng con đường tận độ, con đường đại xá, thì sự
thề nguyền đâu phải một điều bắt buộc ai.
Thề là để đánh dấu một giai đoạn tiến lên qua một thời kỳ đen tối.
Thề là ghi lại những lời giao ước nơi ký ức, đừng cho lòng ta xao lãng mà vật
chất lấn tinh thần, ý tình ngăn bước tiến. Thề là để giữ lòng trung thành, giữ
còn Thiên vị, chịu lấy sứ mạng đảm đương gánh đạo từ nay. Thì Lão cũng không
buộc ai phải đăng đàn hồng thệ, mà buộc những người giác ngộ để được tròn với
nghĩa vụ tối cao.
Chư đệ muội chọn một trong ba điểm chấp, hành, hộ mà lo tròn lời
nguyện ngày xưa. Nếu bội ước cùng Thầy, phải trầm luân muôn thuở. Già yếu, đau
nhọc thì xin vào hộ trì cầu nguyện và góp ý nhắc nhở đạo hữu lân cận, chỉ vẽ
sắp đặt, trong gia đình vợ con hòa thuận làm gương.
(…)
Lễ đăng đàn hồng thệ tuần tự tổ chức cho chức sắc Cửu Trùng Đài
(kể cả Lễ Sanh), chức sắc Phước Thiện, rồi đến chức sắc Hiệp Thiên Đài, nữ phái,
kể cả dòng tu Bảo Thọ.”
BÀI CẦU NGUYỆN HỒNG
THỆ
Cúi đầu trước điện Chí Tôn
Nhờ
ơn chủ tể càn khôn là Thầy
Thầy
thương xót cho bầy con dại
Buổi
hạ nguơn bị phải tội tình
Mong
nhờ Tam Giáo chứng minh
Trải
tâm hồng thệ khép mình lo tu
Nguyện
dốc dạ công phu, công quả
Nguyện
tinh minh phổ hóa mười phương
Nguyện
nhau giữ một tình thương
Chung
trong lẽ sống bình thường kính tin
Nguyện
quyền pháp giữ gìn trọn vẹn
Nguyện
xả thân tu thẳng một đường
Công
bình đứng vững lập trường
Không
thiên không lệch nhiễu nhương xa gần
Nguyện
chung sống tinh thần ấm áp
Nguyện
khổ vui đóng góp sớt chia
Từ
đây mãi mãi không lìa
Đặt
lời giao ước sớm khuya gìn tròn
Cúi
đầu trước điện Chí Tôn
Nhờ
ơn chủ tể càn khôn là Thầy.
Đàn
Tý thời ngày 13-01 Kỷ Hợi (19 rạng 20-02-1959), Đức Giáo Tông dạy:
TRƯỜNG đồ mới biết sức là bao
CANH
vắng khuyên ai ráng nhớ nào
TIÊN
Phật muốn thành công quả đủ
Lão chào chư Thiên ân, chư đạo tâm nam nữ. Lão miễn lễ. Chư hiền
an tọa.
BÀI
Xuân thánh đức ngập đầy nhựa sống
Xuân
hồng ân mở rộng độ đời
Khuyên
người trỗi gót vui chơi
Mai
Nam chiều Bắc thảnh thơi đạo lành
Đừng bận bịu lợi danh phàm tục
Đừng
bận tâm vướng khúc trái oan
Tu hành ngày tháng lo toan
Đường lành giải thoát nhẹ nhàng tâm thân
Đời giữa lúc phong vân mạc trắc
Đời đương cơn đạo tặc chiến tranh
Đời là vật chất cạnh tranh
Đem thân vào đó quẩn quanh khổ sầu
Thời hạ nguơn Đạo mầu rộng mở
Cứu nhơn sanh quay trở về quê
Hôm nay ta đã hẹn thề
Lập công tu hạnh lo bề huờn nguyên
Một khuyên phải nhẫn kiên trọn đạo
Hai khuyên nhau tần tảo độ đời
Chi chi cũng đợi lịnh Trời
Một lòng tu niệm chớ dời chí tâm
Ba khuyên nhớ âm thầm giữ Đạo
Bốn khuyên lo truyền giáo xa gần
Ở cho tròn nghĩa tròn nhân
Tinh minh quyền pháp ân cần viếng thăm
Năm khuyên phải chí chăm công quả
Sáu khuyên lo đắp vá lỗi lầm
Xa gần thân ái đồng tâm
Giới quy đừng để lỡ lầm hư danh
Bảy khuyên phải chí thành trung
tín
Tám khuyên hằng nhẫn nhịn kỉnh cung
Khổ vui no đói chia cùng
Trong vòng cương tỏa vẫy vùng vượt ra
Chín khuyên tin ở Cha thiên thượng
Mười khuyên đừng lướng vướng sự tình
Lo sao trọn vẹn phần mình
Thuần chơn vô ngã thánh hình được tôn.
Trải qua nhiều đêm lập đàn, mỗi đàn lại dài nhiều giờ
nên bộ phận thông công mệt mỏi, khó tránh phải sai phạm. Đàn ngày 15-01 Kỷ Hợi
(22-02-1959), Đức Quan Âm dạy:
Đặt ra hai ban điển ký, làm gì mà
sai cả vậy?
Bần Đạo đã từ bi nhưng không thể
để cho các phận sự phạm phải nhiều lần. Từ nay bộ phận thông công phải ân cần
luyện tập, không nên để tình trạng ấy kéo dài mà phiền đến Thiêng Liêng, công
quả cũng vì đó mà sứt mẻ. Chư hiền nên lưu tâm ôn tập thường xuyên. Mắt cho
lanh, tai cho tinh, lòng được lặng trong, thì mới suốt tận xa gần nối cùng điển
huệ.
Vậy Bần Đạo xuống lệnh phạt toàn
ban từ đồng tử, pháp đàn, điển ký, độc giả mỗi người một hương. Sáng rằm phải
lên Hiệp Thiên Đài mà ghi vào bộ thưởng phạt của bộ phận thông công.
(...)
Thầy lúc nào cũng tỏ lòng yêu
thương. Dù là chúng sanh tội lỗi đến đâu mà khi biết giác ngộ hồi tâm thì Thầy
cũng đưa tay tận độ. Phương chi thời kỳ đại ân xá, cơ cứu chuộc đã đến cho loài
người, lòng bác ái bao la, nếu kẻ nào đoạn cắt mối thiêng liêng mà khi hối cải
muốn dính liền cùng sự sống thì Thầy lại nối cho, đâu đó được liền.
Vì vậy ai là kẻ đã phạm phải, hoặc
tách rời với Thượng Đế, cũng nên mau mau đặt mình làm của lễ để được hồng ân.
Ân phước đã về cửa mở ra
Ra mà đón rước pháp quyền Cha
Cha ban sự sống tình thương đủ
Đủ thấy vinh quang dựng một tòa.
Khi nào bộ phận thông công quỳ
hương xong được phép thiết đàn tiếp bài dạy về Hội Thánh bốn cơ quan và nữ
phái.
Thôi, Bần Đạo chào chư vị.
Đàn ngày 16-01 Kỷ Hợi (23-02-1959) tại Trung Hưng Bửu
Tòa, Đức Đông Phương Lão Tổ dạy:
ĐÔNG độ chung xây cảnh đại đồng
PHƯƠNG nào cũng được phước Cha chung
LÃO khuyên chư sĩ mau hồi tỉnh
TỔ nghiệp hoàn thành phải gắng công.
Lão chào chư Thiên ân. Chào chư
đạo tâm nam nữ.
Giờ nầy Lão có lời cùng chư phận
sự trong bộ máy Minh Tra. Toàn chư chức vụ phải nhận thấu một con đường sứ mạng
trong buổi Tam Kỳ đại xá của Chí Tôn.
Người đã đến cùng chúng sanh bằng
sự yêu thương, quyết đem con cái của người trở lại con đường bình yên trong sự
sống đời đời, chung một khối bình đẳng bác ái, không để một ai tách ngoài thánh
thể trọn lành mà chịu khốn khổ dưới quyền hành của quỷ vương giày đạp.
Nên Người quyết quy Tam Giáo hiệp
Ngũ Chi, dựng nên một nền chánh pháp. Đem tất cả mối đạo xưa về một, để duy
nhất tín ngưỡng. Chung một con đường hồi hướng, giúp đỡ lẫn nhau. Cởi mở trái
oan, khổ nạn bởi vô minh, tội lỗi ở lòng chúng sanh gây kết thành cộng nghiệp,
mà nhẹ bước đường lành. Thung dung tháng ngày không dính một gợn não phiền,
không để một chướng ngại lo âu, mà chúng sanh phải thối lòng bồ đề, thối duyên
Bồ Tát. Cõi thế gian không còn các mối cạnh tranh, giành xé sát hại nhau, đều
được một tổ chức hoàn bị để tương trợ liên quan mà trưởng thành một cuộc sống
thanh bình, đạo đức tốt đẹp.
Muốn tới một cuộc đời trang nghiêm
thanh tịnh như vậy, Người bèn quy lương sanh vầy một thánh thể mà hình hiện một
pháp môn rộng lớn để chứng tỏ Tạo Hóa vạn vật đồng thể đồng tánh. Chân lý trong
trời đất không phân biệt đây đó xa gần. Ai cũng là một tế bào trong cơ nhục của
thánh hình Đại Đạo, đồng đẳng trên dưới trong ngoài. Kẻ thiện tri thức, đám
quần dân kết nên một guồng máy điều hòa tư tưởng cho nhau. Dù ở chỗ trong chỗ
ngoài cũng có một trọng trách làm chủ tướng cơ vệ trấn an cho khu thể.
Chư đạo tâm an tọa.
Mục đích cứu chuộc Kỳ Ba là thế. Phải làm cho bốn biển chung nhà,
năm châu chung chợ. Vạn vật chung sống trong bầu tạo hóa tự do. Giải thoát tất
cả nghiệp trái oan khiên cho người đời, về phần xác lẫn phần hồn rất nên thanh
khiết trọn vẹn.
Muốn đi đến ngày cứu cánh viên mãn cho chúng sanh, công cuộc thiết
lập Đại Đạo không phải một sớm một chiều mà phải xây đắp nhiều công phu bởi
nhiều bàn tay chúng sanh giác ngộ theo một quyền pháp tận độ của buổi Tam Kỳ.
Quyền pháp ấy là hồng ân của cơ cứu chuộc.
Người đã đem từ trời mà đến làm cho con thuyền bát nhã đưa chúng
sanh nơi bến tục tận đến bờ giác, để thoát cơ tự diệt hưởng cảnh thung dung.
Chúng sanh phải lấy công cán tâm linh của mình làm giá chuộc.([8]) Giá
chuộc ấy bằng sự ăn năn và lòng hồi hướng thì mới được nối liền mối thông công
để cho điển lực nơi Trời chuyển nhập vào lòng, vẹt u ám giúp trí năng thêm sức
mạnh cho chúng sanh chiến thắng quỷ vương, ca khúc thái bình, quang vinh hạnh
phúc, làm cho Trời người trở nên đồng nhất. Đã đồng nhất thì việc của Trời làm
hôm nay là việc của người. Người phải thấy cái trọng trách sứ mạng nơi mình.
Mình với Trời cùng một chương trình cải tạo thế gian. Nhận được điều ấy, thấy
rõ một tương lai sứ mạng mà gắng lòng lo tu, để lòng thờ kỉnh. Đã được danh dự
đứng trong hàng ngũ về phía của Thầy, cùng trong một bữa tiệc được dự vào những
ghế mà Đức Cha Trời dành cho, thì không phải ân phước sao được trở nên danh dự
đó?
Ơn phước trong buổi Tam Kỳ, Thầy lại dung hòa cả kim cổ lẫn Đông
Tây, quy hiệp các tôn giáo, học phái để chiết trung làm một khối. Khối ấy gọi
là hoàn linh đơn cứu chuộc vạn linh, nên phải bỏ nhiều công phu nấu luyện mới
thành. Trước hết phải theo một phương thang mà bào chế. Phương thang ấy từ trời
đất mới có, đã cứu được không biết bao cơ man chúng sanh trong các thời đại,
Tam Giáo Thánh Nhơn đã đem trao cho thế gian, mà thế gian được hòa bình, chúng
sanh chứng Thánh không biết bao nhiêu trên cảnh Niết Bàn.
Về cá nhân thì Tinh, Khí, Thần hiệp nhứt, ba báu đồng cân. Về đạo
pháp Lý, Khí, Hình một thể độc nhất, tạo hóa muôn loài. Nên xây dựng thánh hình
là phải đủ tam thể làm nhứt nguyên, đạo đời hiệp một. Mà con đường xuất thế hoàn
nguyên phải dựa vào cơ nhập thế bồi công. Mà nhập thế xây thế đạo, xuất thế
dựng thiên đạo cũng không ngoài ba báu là tôn giáo, khoa học, chính trị làm một
để nuôi phần xác, dưỡng phần hồn, mở căn trí, giúp cơ năng, làm chương trình
cho tinh thần và vật chất, hay duy vật, duy linh không ngoài định luật duy
nhất.
Muốn thuốc ấy được toàn linh toàn hiệu, người chưng sái phải để
mắt trông nom cân lượng. Phải nhích cho đúng độ, không được báu nầy nhiều, báu
kia ít, món nầy sống, món kia già. Nếu kẻ làm bướng hốt càn, thì bịnh đời sao
dứt mà còn có sự hiểm nguy.
Về đạo pháp cũng thế. Người cầm cân nảy mực phải đúng đắn phân
minh, mà sự ủy thác trông nom nếu bê tha nhác nhớm để cho vỡ lở, tai hại thì
tội ấy đâu vừa.
Hôm nay nền Đạo vừa khai chưa được bao năm, các đệ cũng thấy quyền
pháp của Chí Tôn trên mục đích cứu cánh cho bốn biển nhơn sanh. Mặc dù các tôn
giáo, học phái chưa về một mà đường lối của Đạo ta được dung hòa rất nên bình
đẳng bác ái. Đường lối ấy dù phải hoàn cảnh kềm hãm, thói đời ganh ghét, nó cũng
thành công thực sự. Thành công là loài người hiện nay đương tìm lại con đường
này. Con đường yên ổn hòa bình, cả yêu thương và lẽ sống lành mạnh. Đường duy
nhất thế gian là con đường dung hòa duy nhất. Dù ai chạy ngả nào, đi lối nào
rồi cũng quay về đây mới bình yên bền vững. Dù là kẻ nghịch, kẻ giết hại Đạo
cũng có ngày ăn năn. Có ngày làm tiên phong đi đầu trong sự truyền đạo. Nhưng
tại sao đường lối ây bây giờ trong nội bộ phản lại, chia rẽ nhau, thù nghịch
nhau? Điều ấy ai biết được. Chỉ có đức tin mới thấy mà thôi.
Quyền Trời không thể trái, pháp Đạo mấy ai qua. Đó cũng là kế của
quỷ vương, mà kế ấy quyền Trời đồng ý cho nó. Bởi nó đã vậy, tưởng là đắc kế mà
nào hay là bị kế.
Nên người có trách nhiệm đã biết quyền Trời lãnh đạo, thì sao còn
mơ hồ, sao còn phân vân nghi ngại? Ở đây hay ở nơi nào, sứ mạng đặt vào đâu,
chương trình để ở đâu thì người nơi đó cứ tận tâm mà thi hành nhiệm vụ. Làm sao
ta biết được việc của Trời! Vì vậy Lão khuyên chư vị bảo pháp thông suốt lòng
mình để lòng được tiếp trọn ân điển, đừng cho chướng ngại lấp ngăn.
Về việc chỉnh tu quyền pháp nhắm vào Thiên ân làm trọng tâm, nhắm
vào cơ sở nhơn sanh làm chính yếu, thì chức sắc Cửu Trùng Đài đã cảo chọn dù
chưa hoàn bị nhưng cũng được phần nào tương đối. Trên hàng ngũ tổ chức có bề
thế trật tự. Dòm lại hàng Bảo Pháp Minh Tra, Lão lấy làm buồn. Chư chức sắc
chưa giác ngộ, còn là đà quanh quẩn trong việc đời, nay cơm mai áo. Chưa được
mấy người thấy xa trông rộng, đặt mình trong quyền pháp, đương lấy trách nhiệm,
hết bổn phận con người. Sự việc nên hư dường như không liên quan dính dáng gì
đến phận sự. Buồn quá các đệ nhỉ? Mang lấy cái danh Minh Tra, cái chức Sĩ Tải,
Luật Sự, Tùng Sĩ Quân để choán đất chật đường, mà người bị mưu chước tà quyền
lừng lẫy xúi giục cám dỗ đủ điều, phá chánh pháp, xô tổ chức, bỏ hàng ngũ loạn
xạ, phạm thượng lộng lời, sai quy lạc giới mà nào Lão có được một tờ trình, một
vi bằng, một báo lịnh đâu? Quyền pháp thế cũng đáng buồn. Cả một sự tội lỗi
trái nghịch. Nếu không biết hoán cải đổi thay, thì Lão cũng không làm chưởng
quản nơi này nữa.
Đàn tiếp theo, Đức
Đông Phương Lão Tổ ban cho mười điều khuyên, rồi điểm danh ba vị Truyền Trạng
và các Sĩ Tải, Luật Sự, Tùng Sĩ Quân. Tất cả bốn mươi lăm vị.
Tiếp theo phần điểm
danh, Đức Đông Phương dạy:
Chư Tùng Sĩ Quân còn non kém về đạo hạnh, công đức, ráng lập chí
mà tu! Lão cũng xin với Thầy một vài năm cho chư hiền lành mạnh, xứng đáng
người Thiên ân bảo an quyền pháp. Nhất là từ nay trở đi, khép mình trong khuôn
viên đạo đức trọn vẹn để khỏi phụ lòng của Lão.
Việc
bảo pháp cũng phải khéo léo, đừng để sanh lòng bất hòa mà mang lỗi. Mỗi thánh
thất cho một Tùng Sĩ Quân xứng đáng cũng đủ rồi, còn nơi nào không có người đảm
đương đặc nhiệm thì nhờ các vị Lễ Sanh bên Cửu Trùng Đài tạm giữ theo hệ thống
Minh Tra.
PHẠM VĂN LIÊM