VIII. THÂU HỒI SỨ MẠNG
Về pháp
môn tu luyện tại Hội Thánh Truyền Giáo Cao Đài, kể từ năm Ất Mùi (1955) chức
sắc Hội Thánh thọ trì Tướng Châu và Tâm Châu. Qua giai đoạn Khai Cơ Giáo Pháp,
các khóa tu hướng vào tịnh luyện sâu hơn. Khi bắt đầu chuyển sang bậc Tam Bảo
Hoàn Châu, đồng tử Liên Hoa chỉ truyền Bá Nhựt Công Linh tức là phần trúc cơ.
Các chức sắc cảm thấy cách hành trì khá lạ lẫm, thao tác khó khăn, và những
ràng buộc khắt khe gò bó trong mỗi thời công phu. Tuổi đời của các chức sắc là
ba mươi, bốn mươi, nên hăng hái trên đường hành đạo hơn là ép mình vào tịnh
luyện. Do vậy ngồi tu bị bứt rứt không chịu được. Bấy giờ Hội Thánh lại đang có
xu thế mở mang Phổ Tế, Phước Thiện, chăm lo tu học cho các địa phương. Hội
Thánh cho tổ chức các khóa giáo sĩ cấp một ở cấp họ đạo, cho tái thiết hoặc
trùng tu nhiều thánh thất…
Nhiều vị
trong Hội Thánh cho rằng đồng tử Liên Hoa đã đưa Hội Thánh vào pháp tu Chiếu
Minh, ra ngoài sứ mạng trung hưng. Một số chức sắc cho rằng Hội Thánh Truyền
Giáo với định hướng hành đạo và tịnh luyện đi đôi thì luyện Tướng Châu và Tâm
Châu là đủ rồi, không cần thêm Bá Nhựt, Nhứt Bộ, Nhị Bộ. Nhưng một số chức sắc
khác cảm thấy hụt hẫng, mất mát một duyên lành nếu bỏ Tam Bảo Hoàn Châu. Sự rạn
nứt trong hàng chức sắc Hội Thánh nảy sinh từ đó.
Đàn tại
Trung Hưng Bửu Tòa, Tý thời ngày 15-01 Canh Tý (11-02-1960):
HỘ giá lâm cơ báo lệnh đàn
ĐẠO thành gốc ở chí kiên gan
THIÊN ân ai đã toan xây dựng
QUÂN tử thuần hòa mới bảo an.
Chào chư Thiên ân, chư đạo tâm nam nữ.
Bản Quân lấy làm lo âu, lấy làm buồn bã. Bước
trên lịch sử đến ngày này có những dòng chữ đau thương cho sự nghiệp truyền đạo
ra Trung.
Bản Quân mong mỏi ở lòng Thiên ân bình tĩnh
mà xét lại sự việc ngày này xảy ra bởi đâu? Có phải ở trên vai trò hướng đạo đã
gieo rắc đau buồn cho trong nhà đạo?
Ôi! Bản Quân xin có dịp khác sẽ tâm tình. Chư
Thiên ân thành tâm đón giá.
NGỌC quý giữ sao mãi được còn
HOÀNG đồ quyền pháp ở tay con
THƯỢNG thừa tu học làm Tiên Phật
ĐẾ Đạo tài thành của nước non
GIÁO pháp không rời cơ chuyển vận
ĐẠO đời chưa hiệp trẻ sao tròn
NAM bang thánh địa sao đây nhỉ?
PHƯƠNG pháp trung hưng phải mỏi mòn.
THẦY CÁC CON
Thầy lần nầy đến cùng các con, khi khuyên khi
dạy. Mong sao cho các con sớm được nên người môn đệ xứng đáng của Thầy. Thế mà
dạy dạy khuyên khuyên rồi cũng như nước đổ lá môn. Lần nầy Thầy đến đây để
chứng kiến tấm lòng của mỗi con và cũng thúc kết chương trình trung hưng lập
pháp để cho các con tự tính làm theo ý muốn.
Ngược dòng lịch sử ba mươi mấy năm qua, Thầy
để cho các con một phần kinh nghiệm.
Nơi Thiên Đình là nơi Thầy đã tạo lập cho các
con một cảnh cực kỳ trang nghiêm an lạc. Con cùng Thầy sống trong mầu nhiệm hư
vô. Thế rồi con cũng lần hồi bỏ Thầy mà đến nơi trần ai khổ nhục nầy. Thầy
không nỡ để cho bầy con trầm luân khổ sở, bao lần cho chư Phật Thánh lâm phàm
tận độ.
Lần nầy Thầy lại đến cùng các con, lập cho
các con một cảnh an lạc tại thế nầy cùng Thầy mà lập công tu học.
Ngôi Tổ Đình Tây Ninh đã vầy hiệp cùng con,
chánh pháp chưa được mấy nhiêu ngày, thì người môn đệ đầu tiên của Thầy phải bị
truất phế ra ngoài Tòa Thánh. Sau ba năm, nội bộ Thiên ân không được ổn thỏa
giữa nhau thì Nguyễn Văn Ca bỏ Tổ Đình lập Minh Chơn Lý. Liên tiếp, Nguyễn Ngọc
Tương, Lê Kim Tỵ, Phan Văn Thiệu đứng ra xây Ban Chỉnh Đạo, lập phái Tiên
Thiên, khai Minh Chơn Đạo.
Có một điều các con nên nhớ rằng chỉ có Chiêu
là người đi ra khỏi Tòa Thánh, không đem theo một người đạo hữu, không thốt một
lời bất bình. Còn kỳ dư chư vị chia rẽ đều chia phân lực lượng, gây hoang mang
trong toàn đạo, làm cho thánh thể phanh phui, pháp quyền mờ tối. Nhưng các con
thấy rằng Thầy cũng luôn luôn theo chúng nó mà dạy khuyên, ở cùng chúng nó mà
lập nền quyền pháp, thì có phải vì chúng nó đâu. Vì trong tay chúng nó lôi kéo
một số con cái của Thầy, vì con cái ấy là người trung thành chất phác.
Bởi vậy, bao lần hội vạn linh tại Tòa Thánh,
con cái của Thầy mười phương đều đón chờ nguồn tin hội nghị. Ai ai cũng cầu
nguyện cho chư hướng đạo hòa nhau, cầu cho nền Đạo không nên sứt mẻ.
Cũng như hôm nay tại Bửu Tòa, các tỉnh, đạo
tràng ai ai cũng đón chờ các con một phiên họp đầu năm, giữa chư Thiên ân hòa
một. Lòng thiết tha kia, nào các con có nghĩ gì đến nỗi âu lo của toàn đạo, mà
chỉ nghĩ làm sao cho mình hơn mình phải. Muốn hơn muốn phải thì tìm đủ hồ sơ,
lượm đủ chứng cớ, kết cấu nhiều người rồi làm cho thành cho bại. Thì các con
cũng nên để chút thì giờ, gác tay lên trán mà tìm cái lý do là không đâu mà
ngược lại dòng lịch sử.
Thôi, công việc làm của nền trung hưng lập
pháp đến đây Thầy buộc lòng thâu lại. Thầy để cho các con giữ Hội Thánh Truyền
Giáo mà thôi. Công việc kết tập pháp
môn được bao nhiêu đó là mừng bao nhiêu đó. Vì các con đã đi đến chỗ truất
quyền Giáo Tông vô hình mà quyền Tổng Lý cũng không còn, thì sự kết tập kinh
chương lấy đâu làm chủ yếu. Vì cơ bút không linh, mà mất đức tin với cơ bút rồi
thì dầu một năm còn một đàn cũng không nên lập.
Có một điều Thầy mong các con từ nay theo
quyền pháp ở Pháp Chánh Truyền, Tân Luật mà dìu dắt nhơn sanh để chờ ngày Thầy đem về một.
Có một điều là nhơn dục đã thắng Thiên lý
rồi, thì người Thiên ân không còn là Thánh. Mà không còn là Thánh, thì làm sao
có Hội Thánh được. Đã là Hội Thánh mà các con ngồi lại trên mặt hung hăng, lời
nói quá thô bỉ, bộ điệu quá cộc cằn. Tư cách ấy cũng nên sửa lại để khỏi mang
danh một Hội Thánh.
Thôi, đến đây Thầy từ giã các con. Thầy
thăng.
Thật vô
cùng bàng hoàng! Toàn thể chức sắc Hội Thánh đều im lặng trong ý nghĩ riêng tư
của mỗi người. Chỉ có một tinh thần chung là không tiết lộ đàn cơ nầy, đồng
thời để tâm cầu nguyện, xin Ơn Trên dạy rõ về hướng đi của con đường sứ mạng.
Năm hôm sau, đàn cơ thiết lập tại Trung Hưng Bửu Tòa ngày 20-01 Canh Tý
(16-02-1960):
THÀNH tâm chờ đợi Thánh Thiên Đồ
HOÀNG Phụ từ bi có nỡ mô
BỔN đạo đồng thanh cầu sám hối
CẢNH Trung Tông được vững cơ đồ.
Bản Thần trấn giữ nơi đây nghe lời cầu thỉnh
nên phụ bút báo tin. Chào chư hiền một lòng vì đạo.
Hôm nay các Thánh Thiên Đồ đã đến nơi Thiên
môn mấy ngày rồi để lòng cầu xin cho sứ mạng Trung Tông được tròn chung thỉ với
chương trình lập pháp của buổi trung hưng, nhưng cũng chưa thấy vị nào trở lại.
Việc cầu xin nầy theo bổn ý của Thần cũng lấy
làm khó khăn, bởi phạm đến hồng ân làm sao luật Thiên Điều Tam Giáo châm chế
được. Vì vậy mà cửa Thiên môn đành đóng, không cho chư Thánh ra vào.
Một phen khinh mạng đến Trời thì Thiên oai
không sao tránh được, dù là người có đại công với chánh pháp. Phương chi nơi
này đã được giàu ân tận độ mà chẳng hết lòng sợ sệt lo âu, thì ma quỷ tài nào
chẳng nhơn cơ mà gây loạn.
Dù sao, Thần cũng thấy toàn bộ Trung Tông
trước tạo được cái nhân thanh khiết thì rồi cũng có cái quả trong lành. Con
đường thuần túy đạo đức đã dẫn đưa muôn người vượt qua danh sắc dục vọng, cầu
lấy cái an lành. An lành trong Thượng Đế, an lành trong lúc sống ở món ăn bằng
tinh thần đạo lý, trong khi về cõi thọ chung khối từ bi. Con đường ấy đã cho
mọi người một ngôi vị xứng đáng, danh giá trắng trong. Tưởng trên nét sử có
nhiều dòng chữ oai hùng làm châm ngôn hậu nhựt tụng niệm. Làm muôn phép vạn thế
noi theo. Thế mà hôm nay vì một lẽ nào đó mà quên lời các Thánh. Đáng tiếc lắm
vậy!
Sự nghiệp trung hưng đâu phải một việc thường
của kẻ phàm nhơn đương được. Mà là một sứ mạng lớn lao của người thánh tâm quân
tử mới đủ tư cách đảm đương.
Tại Trung Tông này tuy không phải ròng là
người ưu tú thiện hạnh Bồ Tát, mà lắm tay tài ba lý trí thế gian. Nếu không
thấu được lẽ mầu vi của Đạo, lý trí tài ba của người đời hỏi xưa nay ai đã làm
nên việc gì để lại cho muôn người cùng hưởng? Mà người Thiên ân thừa kế sự
nghiệp tự nhiệm lấy sứ mệnh cứu đời mở đạo phải ở chỗ giác ngộ trong lòng, ở
công phu tu tập nhiều ngày, ở sự lấy thân hình thành pháp luật. Vậy ai là người
đó nên gắng lo cứu lấy vạn dân.
Ngày giờ qua, ngày giờ không trở lại. Thần
hằng lui tới nơi đây, được mục kiến sự làm và lòng tu của các Thiên sắc, cũng
đáng cúi đầu kỉnh bái. Chỉ biết, dù sao Hội Thánh Trung Tông lập được quyền
pháp trọn vẹn do chư Thiên Đồ hộ trì chánh pháp giáo hóa. Nhưng từ đây đi đến
bình yên còn phải trải qua đôi ba khúc đường quanh co gai góc lắm. Thế nào cũng
có một cuộc tranh chấp giữa nhau rồi mới phân vàng đá.
Mọi sự ở Thầy, ở sứ mạng. Dù sao cũng trong
một kỳ sát hạch tuyển phong, rồi đâu vào đó. Duyên gì quả đó. Khối Trung Tông
Truyền Giáo sẽ lành mạnh lại và còn kết hợp nhiều duyên nợ tốt lành. Ráng tu,
ráng cầu nguyện. Mỗi việc tự mình giải quyết lấy mình, không một ai hay nơi nào
đưa lại cả.
Vậy Bản Thần chỉ biết nhiêu đó, nói nhiêu đó.
Chư hiền cẩn thận chờ lệnh. Còn ngày nào cầu xin Liên Hoa ở đây, còn gặp được
Thiên Đồ sẽ nhiều tâm sự hơn. Bản Thần kiếu.
Đàn tại
Trung Hưng Bửu Tòa ngày 14-02 Canh Tý (11-3-1960):
HỘ phò Đại Đạo trải bao thu
ĐẠO
pháp ban trao chẳng giữ tu
THIÊN
ý vẽ vời soi lấy bước
QUÂN
bình đôi lẽ phận sao phu?
Bản
Quân chào chư đệ.
Giờ
nầy Bản Quân muốn tỏ hết nỗi lòng của Thánh Thiên Đồ đối với công cuộc truyền
đạo miền Trung. Tuy là kẻ khuất người còn chớ trên sứ mệnh cũng đồng như nhau,
thì việc thành bại tồn vong đều có chung trách nhiệm.
Hôm
nay toàn đạo nói chung đều lúng túng trong cơ khảo thí. Riêng về Hội Thánh ta
gặp bước gay go. Con đường sứ mệnh có nhiều khó khăn chồng chất, đầy chông gai,
nhiều trở ngại. Mà người Thiên ân thiếu giác ngộ làm sao đưa bước nhơn sanh đến
tận cõi Thầy, hoàn thành cơ tận độ? Bước khó khăn nầy mà không mạnh mẽ vượt qua
thì lẽ tất nhiên không còn đứng vững một nơi, kẻ trước người sau đều lui bước.
Nếu phải một trường hợp ấy thì uổng cho công phu mấy thuở, cơ hội lỡ làng.
Hôm nay sứ mạng trung hưng đã không còn nơi
Hội Thánh Truyền Giáo thì chẳng biết toàn bộ Thiên ân còn có phương lược gì
thay vào hầu xứng đáng con người thế Thiên hoằng pháp?
Giữa
lúc nền Đạo chia phân, các chi phái đương lo toan trưởng thành mở mang cho bản
thân của mỗi tông bộ, đâu còn nghĩ đến việc chung, mưu lấy sinh tồn cho nền
chánh pháp Kỳ Ba. Nơi Tông Đạo Truyền Giáo của mình được hồng ân, chịu sứ mạng
thiết lập một nền trung hưng để xiển minh tân pháp Đại Đạo, để có một giáo
thuyết hoàn bị, một Giáo Hội mạnh lành, làm cho chư thiện tín trở nên những
giáo đồ thực tu, ngộ chứng cơ tận độ. Nhưng vì sao giữa người Thiên ân thiểu
phần tâm đức? Học không học, hành không hành, thì làm sao đắc được pháp mầu vi
của cơ Tạo? Học giả không đi sâu vào cơ giáo pháp, hành giả không hết nguyện
lực mạnh mẽ trên đường tâm pháp vô vi, thì cơ đắc đạo lấy đâu để đạt chứng? Nên
Bổn Quân thấy cả một sự khó lòng giải quyết cho nội bộ Hội Thánh ta.
Bây
giờ có hai đường tạm ổn một thời gian rồi sẽ cầu lại hồng ân, tiếp cơ tận độ.
Là Thầy cho biết nước cờ cần phải thí quân, bỏ xe bớt ngựa, buộc lòng chúng ta
vui với lẽ đạo nhiệm mầu.
Tất
nhiên Hội Thánh do nhơn sự điều khiển. Mọi việc noi theo quyền pháp mà phân
định tổ chức. Vì nước cờ phải vậy. Nên Thầy đã dạy: Nếu nghị định số 4 không
được ban hành thì làm sao còn phép trung hưng ở địa vị Hội Thánh ta được nữa.
Bây
giờ Bản Quân chỉ nói mấy điều đây cho các hiền liệu định.
- Một
ngày toàn bộ đồng đều thừa thuận thánh ý thì quyền pháp trung hưng Thầy sẽ ban
lại sứ mệnh giáo pháp ở người Thiên ân. Giáo quyền được thành lập cơ tận độ sẽ
ban trao bí tích. Đó là vì sự cầu xin của Thiên Đồ nên Thầy đã dạy vậy.
- Bây
giờ muốn cho mọi việc được tạm sắp đặt, cần bàn lại nội bộ xin một cơ đàn, Đức
Lý đến ban cho mọi việc để khỏi phiền lo âu.
- Nơi
các nhà tu thì cũng được Đức Ngô Đại Tiên dạy bằng cách nào hầu Tịnh Đường có
phương sắp xếp.
- Còn
việc khảo thí thì ma quỷ đương hoành hành, tìm đủ mưu chước để chia rẽ. Nhứt là
các mũi nhọn đương chỉa vào Liên Hoa, thì cũng khó lòng an thân trong công cuộc
thông công giáo pháp, nên tùy liệu ẩn tu, hầu chờ đón một ngày mai để đương vi
trong công cuộc tái lập.
-
Việc nội bộ thì hôm nào giữa các hiền Diệu, Tín, Hậu, Sinh và Liên Hoa lập một
kỳ đàn riêng sẽ chỉ dạy.
- Dầu
sao cũng quyết phải làm một việc không cần quyết nghị nào mới cứu được Phước
Huệ Đàn. Nên cầu lấy hồng ân cho chư tu sĩ để được trả lại ơn tái tạo cho mọi
người. Chậm lắm, không để sau ngày 08 tháng 4 năm Đạo 35 hoàn thành. Phải thế
nào cũng gắng làm được.
-
Việc tới còn nhiều gay go. Bản Quân ước sao nếu được một số người thật tâm tu
học mong đợi ngày tái lập cơ tận độ của nền giáo pháp nơi nầy mà cũng giúp cho
nhơn sanh Hội Thánh các điều lúng túng trong cơ rối loạn. Nên hợp tác mà học
hỏi, giữ mối thông công.
- Còn
việc bàn định ở Nam chưa có một giải pháp nào hữu hiệu đem lại sự lành mạnh như
cũ. Mọi việc muốn hiểu tường tận thì phải nhiều kỳ gặp gỡ.
Bản
Quân ước sao chư hiền phải tu. Tu thật sự, cầu chứng chánh pháp, học lấy lời
giáo hóa, rồi làm cho được các lời đã dạy. Làm được thì sự đắc đạo mới có, bằng
không làm mà cũng không học, làm sao thành đạo.
- Bao
nhiêu chương Pháp Đạo cần được giữ trọn, để đợi ngày nào hoàn thành sẽ thấy một
nền tân pháp rất viên mãn.
-
Giữa các hiền không nên lấy phải trái mà bàn được, mà phải biết thánh ý, phải rõ thời trung.
Đã
nói là cơ khảo thí toàn diện, không nơi nào không có ma quỷ chực kề. Không chỗ
kín nhiệm nào không có ma quỷ lén lút. Chỉ có một điều là vì Đạo nhẫn nhục cứu
lấy nhơn sanh. Một điều phải ẩn tu chờ hồng ân cơ tái lập. Lẽ phải trái nói
không cùng được. Các hiền chỉ cầu lấy sự khắc phục tự kỷ là đẹp lòng Thầy.
Đây
cũng một lần nhắc lại: Nước cờ phải đi, thì dù sao cũng không thể nhượng. Nên
nhận lấy một vài phần lỗi mà lo làm xong mọi việc của Đức Lý đã dạy. Việc nầy
giao riêng các hiền.
Còn
việc giáo sĩ, tu sĩ cần liên tiếp mà xây dựng cơ sở cho ngày mai.
[Sinh bạch xin Ơn Trên ban ơn cho được
phép ẩn tu.]
Mọi
việc đều có sắp đặt cả, nên dù sao Hậu, Sinh không thể tách ngoài mà cần giữ
gìn lo toan, tuy là khó khăn đó.
Về
phần thông công thì có một bộ phận ngoài cơ khảo thí giúp cho Hội Thánh thành
hình.
Bản
Quân thấy cần phải đưa hết cho các hiền thấy rõ con đường của số anh em Thanh,
Trường ([1]) đương dọn. Nhưng thấy con đường của các
hiền vững hơn là chỗ vô tư bất động, thì có đường nào yên vững bằng.
Mọi
việc chờ Đức Tổng Lý sẽ dạy rõ hơn. Vì Bản Quân chưa được lệnh phải ban bố
thông lệnh của Giáo Tông đã ký sau ngày 09 tháng 01 năm Đạo 35.
Nhà
tu và việc nhơn sự khác xa. Đó cũng vì quyền pháp chưa minh định nên cơ khảo
thí xâm nhập nội bộ nhà tu. Sự giác ngộ của tu sĩ chưa đến mức tinh tấn, nên
nằm trên sóng gió mà phải điên đảo khổ đau.
Quyền
pháp nhà tu là một chế độ thanh tịnh. Hội Thánh phải bảo vệ chế độ ấy. Các bộ
phận hộ trì phải ngăn không cho một phản ứng nào lọt vào nhà tu. Người tu sĩ
không khi nào nghe một sự ngăn dọa luận biện mà sinh nghi sợ, phải phạm hồng
thệ, bội ước với Thầy, với bạn. Vì lẽ ấy ân điển cạn hẹp, Thần bảo toàn dang
xa, ma quỷ lộng vào.
Chế
độ nhà tu, hễ thiếu tin là phạm luật. Vậy muốn tránh khỏi cơ khảo thí ấy, phải
lập tức và phát nguyện lại.
Đức Hộ Đạo Thiên Quân hướng dẫn ổn định
mọi việc rối rắm trong Hội Thánh, trong đó có việc dòng tu Bảo Thọ và nhà tu
Phước Huệ Đàn tại Tam Kỳ. Trong đàn cơ nầy Hội Thánh bạch hỏi Đức Hộ Đạo về
việc dự lễ khánh thành Tòa Thánh của Hội Thánh Cao Đài Trung Ương Trung Việt
Tam Quan (Bình Định). Đức Hộ Đạo dạy:
Sự
liên giao hỗ tương trên đường khai thông giáo lý cần đi lại thì có lo gì sự
thành bại. Dù là bại cũng không cho đó là hoài công. Làm có đi đến đâu. Nếu mà
được sự giúp đỡ và nội bộ giác ngộ thì nơi nầy đến sau. Đến sau thì phần thưởng
còn bao nhiêu họ được nhận cả. Vì không phải đến sau mà được, thì lấy liên giao
hỗ tương mà đón cơ tái lập.
Đàn tại Trung Hưng Bửu Tòa, Tý thời ngày
27-02 Canh Tý (24-3-1960):
LIỄU
giải cho đời hết tội khiên
TÂM
người Bồ Tát rộng vô biên
CHƠN
như bất động chơn như chủ
NHƠN
dục bao giờ có thắng Thiên.
Chào
các đệ.
Bản
Thánh lấy làm xót thương cho toàn thể đạo tâm đương đứng trong một cảnh tình
quá ư gay gắt. Phần nhiều chưa biết xử làm sao cho êm thuận được lòng mình. Vì
lòng mình khi ngộ cảnh khó, quá xúc động mà biến sinh muôn nghìn lý sự, rồi
cũng chưa biết phải theo một lẽ nào là đúng.
Bây
giờ ai gặp cảnh ngộ nầy cũng hóa nên ở lòng mình muôn mối âu lo, không giờ yên
ổn. Khi lòng đã xa sự thật thì muôn bóng bên ngoài lộ đủ màu sắc xinh tươi. Màu
sắc ấy ta nhận nó là lẽ thật, nên còn đeo đuổi còn mỏi mong, thì hình bóng ấy
còn dẫn dắt ta mỗi ngày mỗi xa. Mỗi ngày không thấy đâu là đâu. Giờ quay trở
lại đã quá tịt mù, mà thấy lòng mình rạo rực băn khoăn, không giờ an tịnh. Mà
cùng bao nhiêu những người bạn chung quanh đều mang mỗi người một màu sắc không
giống nhau, nên tinh thần đã trở ra nguội lạnh. Sự nguội lạnh nầy nó đem lại
cho người một mối thất vọng khô khan. Vì thiên ái ngã chấp ở mối dục vọng, cho
đấy là màu sắc vang bóng của lẽ thật bên trong.
Bây
giờ ai cũng muốn trở về với thực tại để cầu lấy sự sống an lành. Sự thanh bình
trong lòng mẹ của đứa vị hài ([2]) ở chỗ
tình thương bao la mà kín đáo. Lẽ sống dồi dào không một chút hơn thua. Lẽ
thật, lẽ thật cao quý. Chúng ta ôi! Ai đã đi xa lẽ thật mới thấy mình mang đầy
khát vọng đau khổ.
Lẽ
thật nào khác gì một quả trứng đã rút khỏi lòng mẹ. Lòng những từ lâu mang
nặng, không giờ phút lãng quên tình thương ấp ủ. Ấp ủ của lòng mẹ chít chiu,
nên lòng của quả trứng đã vữa. Vữa để thành hình hay vữa đấy để ung? Hai lẽ đó,
kết quả không phải ở quả trứng mà ở sự cố gắng của mẹ.
Giáo
Hội Trung Hưng đến đây là thế. Nội tình khác gì quả trứng vữa. Bị vữa đi chưa
phải là hư hỏng đổ nát mà là sự tiến bộ quá độ của nó. Giữa nó cần có hai sự
đối địch để trở nên mâu thuẫn, mâu thuẫn dữ dội. Phải đảo lộn từ trong ra
ngoài, từ ngoài vào trong. Trong ngoài không còn phân hóa mà cả một sự hỗn độn.
Bây giờ trắng đỏ biến mất, còn lại những màu bầm thắm, có những đường gân,
những mảnh lợn cợn của hai khối bị tan đổ. Kết quả của nó là cần đòi hỏi một
thời gian. Thời gian bao lâu nữa, quả trứng nầy phải có sự chăm sóc của mẹ, để
cho hơi nóng bên ngoài tràn vào mà bên trong mới thể tượng hình. Nếu mẹ ấy
không lưu tình thì quả trứng kia dù có ra khỏi lòng mẹ cũng không thành hình
trở nên giòng giống ấy. Mẹ là ai?
Thầy
đã luôn bảo bọc. Bởi vậy, dù có thế nào cũng đưa ta vào con đường chắc chắn, có
gì đáng lo. Có lo là ta không còn hơi nóng của mẹ. Hơi nóng đó là mối thông
công diệu huyền lằn điển lành chan trong muôn vật.
Vậy
tóm lại câu chuyện hôm nay. Tình hình nội bộ đã phải mâu thuẫn. Mâu thuẫn làm
cho vữa tình thân yêu, đập đổ lòng thuận hòa để cho đen trắng không phân. Nếu
trong trường hợp nầy không giữ gìn mà quả trứng bị vỡ sớm thì không thấy hình
thấy bóng của một hiện hữu. Nghĩa là giai đoạn cần phải có. Có khảo thí có phân
biệt.
Bản
Thánh muốn các em ở trường hợp nào cũng nên thính Thiên an mạng là thái bình
hơn cả. Người biết lẽ Trời mầu nhiệm không nên đua chấp một màu sắc nào bên
ngoài mà nên quay về với thực tại. Thực tại ở lòng mình có đủ mầu nhiệm. Có
được mầu nhiệm mới có thể nói lên lời nói không uổng, việc làm không mất, mới
đương được việc người, làm được việc Trời. Nếu không trở về thực tại là trở về
với lòng mình. Cứ đem lòng ra tranh biện hơn thua bên ngoài thì lòng đã ra
ngoài, lòng không còn thực tại. Vậy ai sao, mặc ai. Các em lo tu cho mình là
mọi việc được thành, được ổn. Tu cho mình là tu cho vạn đợi, sự nghiệp vạn dân
ấm no. Nếu không được lòng như như Tạo Hóa thì cứu mình cũng không xong, mong
gì gánh việc cho thiên hạ.
Tình
hình Hội Thánh ngày nay trông mong ở lòng chơn tu thuần chất của các em, nào
phải ở tài ở trí mà làm được. Lòng chơn tu đứng trong cảnh biến nào cũng có thể
dàn xếp được ổn thỏa. Vì đã không ổn thỏa là mới đáng ngờ đáng lo, hay thiên
hay ái, rồi tranh hơn giành phải. Hơn hay phải đâu để cho đám tranh giành được
nhận. Mà người đạo đức đâu có tranh giành gây nên mâu thuẫn.
Vậy
việc sắp tới đây đã đành là thế. Mọi sự chỉ có thế, không sao cưỡng được một
giờ của thời gian trôi ngược. Thời gian trôi mà ngày tháng cũng diễn lại những
tuồng đau thương. Người ta ai cũng hy vọng ngày mai, nuối ngày hôm qua, ngán
ngao ngày hiện tại. Thì lòng người có thế. Việc đời xưa nay đâu khác.
Muốn
cải tệ cho đời, không để duy trì tình trạng vô quyền pháp lâu dài. Nhưng quyền
pháp lại bị ẩn lút đi là quyền pháp trở về với quyền pháp. Để quyền pháp được
mạnh mẽ trọn vẹn hơn, để rồi ra hay vào chỗ không quyền pháp.
Không
ấy trả về cho chỗ ấy. Vì lẽ trên mà các em nên tu bồi đạo hạnh. Không đi đâu ở
đâu, mà giữ nguyên vị mình, vì thời xử đạo. Các em không quyền cản ngăn một sức
mạnh đi tới.
Vì
nếu tới mà không tránh một bên thì bị chận ẹp. Nhưng sức mạnh ấy khác nào các
máy xe trẻ nhỏ chơi, vặn chạy hết dây thì đứng. Vì nào nó có chạy được, mà phải
có người quay dây thiều cho nó chạy vậy.
BÀI
Thời
gian xây dựng còn dài
Ai
người đủ sức ghé vai gánh gồng
Làm
sao cho đẹp mọi lòng
Cho
ra hướng đạo tư phong thuận hòa
Pháp
quyền học lấy hạnh Cha
Bao
dung che chở gần xa trong ngoài
Đừng
vì thiên ái hẹp hòi
Lắng
nghe sứ mạng tiếng còi về đâu
Giữa
tình huynh đệ thâm sâu
Nào
phiền nào trách với nhau làm gì
Đường
Trời dọn sẵn lo đi
Phất
cờ gióng trống trong khi rộn ràng
Đừng
cho đạo hữu hoang mang
Đừng
cho tai tiếng bàng quan chê cười
Đừng
cho lạm dụng quyền đời
Đưa
nhau ra khỏi xa khơi khổ phiền
Ngày
mai xây dựng pháp quyền
Ngày
nay thời thế tạm yên tu hành
Hễ là
thượng đức vô tranh
Lo
đường giáo hóa sớm thành cơ quan.
Hiện
nay, giữa các em có phần không đồng tâm đồng đức, mà các em đến vô hình cũng
khó bề giáo hóa. Vậy mọi việc từ nay, dù sao rồi cũng không ai lại đương thay
được. Tuy Hội Thánh có đôi chỗ cải đổi cũng nên xét. Nếu cần thì cũng tạm thời
cho ổn thỏa để các em ở đây khỏi bị mang tiếng gây sự chia rẽ.
Một
điều là nội bộ về quyền pháp không thể sáng tỏ được mà không nêu lên thì không
đâu được cứu. Các thông lệnh cần đòi hỏi để thực hiện đừng cho chống thánh ý mà
phạm hồng ân.
Vậy
nếu việc gì về ThiêngLiêng thì phải cầu cho được Giáo Tông mới giải quyết xong
mọi việc.
Bước
đạo năm nay có phần khó khăn về bên trong và bên ngoài. Làm thế nào cũng dung
hòa cho được thì toàn đạo mới tránh được sự đau khổ chung.
Việc
các vị chức sắc Lưỡng Đài sẽ gặp nhau tuy có phần gay cấn nhưng nên coi lại
thánh ý mà làm để khỏi mất cơ hội. Bây giờ các em cũng hiểu rồi chớ?
[Bạch: Thông lệnh?]
Không
đòi hỏi cũng vẫn thực hiện được như thường. Không một lời gì của Giáo Tông ban
xuống mà không làm. Dù ai có chống chế cũng đầu hàng, vì việc Trời ai biết.
[Bạch về vụ phạm giới.]
Việc
đó là một điều khó ở hội nghị nhưng quyền pháp, dù sao cũng chấp hành, nghĩa là
đưa ra, có trái gì.
[Bạch về việc đào tạo giáo sĩ.]
Không
sao cả. Rồi đây sẽ đi chung một hướng của Tông Đạo. Nhưng lúc nầy các em làm có
phải cũng chống và cho là trái. Vậy lúc nầy đừng đòi hỏi là hay hơn hết.
[Bạch về việc xây dựng ở Quảng Nam.]
Việc
đó rồi đây cũng tới, nhưng hiện nay các em không nên nhúng vào những gì mà
người không ưng. Vì thế đạo đương ở quả trứng vừa nói, cả một mâu thuẫn lớn.
Cơ
sàng sảy quá kinh sợ. Nếu không có sự sắp đặt của Thiêng Liêng các em sẽ đoạn
ngay tình huynh đệ, bội ước khi đăng đàn hồng thệ.
[Bạch …]
Việc
không ngoài chương trình của Lý Giáo Tông. Dù muốn dù không thì sao được. Vậy
làm sao cũng tùy thuận ở lòng Thầy là đẹp hơn cả. Các em nhớ lời của Bản Thánh:
Ban ngày thì không thấy ban đêm, ban đêm không thấy ban ngày. Nghĩa là đêm
không thấy mặt trời, ngày không thấy sao. Vì quyền pháp khi ẩn khi hiện. Các
hiền đệ có lúc làm lúc nghỉ. Nghỉ để mà làm, làm để mà nghỉ. Việc trước sau một
giây đều khác nhau rồi. Các em coi chương trình của Giáo Tông, thấy cả một mầu
nhiệm. Bây giờ thời của Người, thì mấy em lại đòi hỏi làm gì mà nhọc công. Phải
biết thánh ý và thời trung. Mọi sự không cần hỏi lắm. Ai làm ai nghỉ đều có sắp
đặt rồi. Bây giờ có hai phần khó: Một là thông công, hai là tu xá. Hôm nay khó
duy trì mà thôi. Mà Hội Thánh mất hai phần nầy không được, nên chờ Đức Ngô Đại
Tiên dạy.
[Bạch về việc lập đàn tại tu xá thấy cũng
khó.]
Cười…
Tuy khó mà cũng không khó. Làm được chớ sao đâu.
[Bạch …]
Đã
nói thời thì việc gì mà lo. Dù nên cũng thời, mà hư cũng thời chớ.
[Bạch …]
Bản
Thánh nói rồi đây các em sẽ ở chung trong chương trình của Lý Giáo Tông, thì lẽ
cố nhiên việc thay đổi di dịch đều có Người chỉ dẫn. Bản Thánh mong rằng ta
thanh tịnh chờ đón lời chỉ định của Ngài tới đây.
[Bạch …]
Đã
nói mọi việc phải chờ Giáo Tông chỉ dạy. Về phần Thiên Đồ có bổn phận khuyên
nhắc mà thôi.
Thôi
mọi việc các em chờ đón hội nghị và chờ cả một thông lệnh mới có các em trong
đó. Làm hay nghỉ đều là thánh ý. Việc nhất định là chỉ Liên Hoa tạm nghỉ để
tịnh dưỡng mà thôi. Về nội bộ, các công việc chờ một ngày sau hội nghị Hội
Thánh sẽ có thánh lệnh mới. Chừng đó sẽ biết việc làm như thế nào để xây dựng
bên trong, ngăn ngừa tình thế bên ngoài. Việc từ nay các hiền đệ được trực tiếp
với Thiêng Liêng hằng tháng lo gì. Tuy nói cho hung , chớ vạn sự đều ổn cả.
Thôi,
coi đó cũng thấy được phần lớn rồi. Bản Thánh chào.
Đàn tại Phước Huệ Đàn, Tý thời ngày 13-3
Canh Tý (08-4-1960):
NGÔ
lệnh ban ra gắng nhớ lời
CAO
Đài mở đạo khắp nơi nơi
ĐẠI
đồng thiết lập toan lo trước
TIÊN
Phật muốn thành phải biết thôi.
Chào
chư liệt đẳng Thiên ân, chư thánh môn tu sĩ.
Bần
Đạo lấy làm băn khoăn trong những phút cuối cùng của cơ khảo thí. Rồi đây chẳng
biết ai mất ai còn. Phải chi người đã chịu ơn cứu chuộc lần nầy mà cùng một đức
tin thì bước tu đâu phải khó khăn, ma đời đâu còn quẩn quanh ngăn trở.
Đây
là nơi phước huệ dành riêng cho hàng thánh môn đệ tử gội tắm điển lành hầu sạch
bợn trần ai, tẩy rửa oan khiên nghiệp chướng. Để lòng thanh tịnh an vui trước
những cảnh hỗn độn điêu tàn, có đủ phương tiện cộng sự trong chương trình tái
tạo thế gian mở đường tận độ. Chư hiền đồ vì nặng nghiệp không kềm chế nổi lòng
thị dục, để cho ma quỷ thừa thế tung hoành, làm cho quyền đạo yếu mòn, pháp tu
đen tối, sống trong chuỗi ngày buồn khổ lo toan. Thật là một phút dể duôi, trọn
đời ân hận.
Giờ
nầy Bần Đạo đến nhắc lại cho toàn chư tu sĩ nhớ lấy lời giao ước giữa mình và
Thiêng Liêng mà trở về cùng đạo pháp. Được vậy thì sự cứu chuộc Bần Đạo sẵn
sàng đưa tay dìu dắt đến nơi tùy theo sở nguyện.
Chư
tu sĩ đã phạm hồng ân, bội tín cùng mình, thì làm sao đi đến nơi về đến chốn.
Một việc làm quá táo bạo đối với sức mình nếu không cố gắng rất nhiều và nhờ ở
Thiêng Liêng thì làm sao dễ dàng đạt thành Phật quả.
Bước
tu thiên đạo đâu phải ai tu cũng được. Trong muôn có một, người ấy mới đủ làm
được những việc anh hùng. Vất cả lợi danh ham muốn, xô ngã bao nhiêu trở ngại
khó khăn, đặt nguyện lực lên trên, một lòng mạnh tiến. Nên chư tu sĩ đây làm
sao có cái gan cái chí anh hùng kia để thắng tất cả mọi trở gay mà theo cùng
Bần Đạo. Theo Bần Đạo có khó gì. Đường đi rất êm đềm mát mẻ. Đường ấy ở lòng
thanh tịnh. Sở dĩ chư tu sĩ gặp bước khó khăn đây là tại lướng vướng ái ân,
quanh quẩn trong danh lợi.
Tóm
lại, việc tu là phải nhứt thành. Xả thân cầu đạo thì mọi sự dễ dàng. Được vậy
Bần Đạo mới nhận làm đệ tử.
Phước
Huệ Đàn thành lập là cửa thiên đạo mở ra. Lẽ tất nhiên trong bước đầu có nhiều
trở ngại. Trở ngại ấy bởi một sự thử lòng. Mà Thầy cũng cho phép ma quỷ đặt các
thây ma trên đầu con đường vào nơi thánh vức. Ai là người đã hứa có đủ can đảm
bảo vệ sự giao ước cho đến cùng?
Rồi
đây công việc của ma quỷ còn làm nhiều điều ghê sợ hơn và dễ ngã lòng trước bao
nhiêu thuận cảnh.
Phước
Huệ Đàn, nhà tu thiết lập. Bần Đạo đã hứa mọi việc nói ra cùng chư hiền đồ sẽ
làm trọn nay mai. Hứa cứu phần hồn và tạo cho mọi người có chí tu tâm giải
thoát được ngồi trên Thiên vị xứng đáng.
Đây
là việc sắp đặt trở lại, theo lời cầu xin, Bần Đạo y cho.
Một
là chư tu sĩ đứng trên địa hạt giải thoát để giải quyết vấn đề còn tương quan
với giáo quyền và xã hội. Tương quan đây là trong lúc cần để gây kết thêm các
duyên lành, báo bổ ơn giáo hóa dựng xây của Hội Thánh để công được đầy, quả
được trọn. Thử lòng trước mọi cám dỗ, để tỏ ra một tu sĩ đã chiến thắng ngang
tàng, không hề động tâm lưu luyến. Tương quan giữa gia đình em chị trong nhà tu
để bảo trợ về đời sống hay tinh thần. Xây dựng nhau để trở nên ai cũng có đủ
phương tiện tạo Tiên tác Phật. Nhất là phải tôn quyền trọng pháp. Luôn luôn
tụng đọc lời hồng thệ, nhắc nhở mãi trong lòng mình. Rèn đúc một đức tin làm
khí giới đánh bại cả những quyền pháp nào xui bảo ta quên phần công phu tu học.
Trong
các mối tương quan, điều đáng lo là sống bằng hư danh và bạn bè với khôn ngoan
lý trí. Người tu, danh đã ưa, lợi đã muốn thì cửa Bạch Ngọc khó vào. Huống gì
người đã mang xác thịt lại gần với thế gian, không khoe khoang hay chưng biết ở
lỗ miệng chớ lòng cũng giữ nở nứt kiêu căng thì lục thông khó mở. Vậy ta hành
đạo bằng lối nào cũng giữ vui với sứ mệnh, làm tròn nhiệm vụ, đừng dể duôi mà
mất nết, Thần Thánh khó gần.
Ngày
08 tháng 4 tới đây, lời hứa cho các tu sĩ ra trường. Tùy sự phân công của Hội Thánh.
Ở đâu? Ai làm gì? Việc ấy tùy đó. Có một điều, ai đi ra, ai ở nhà, đều giữ gìn
lấy con người giải thoát, luôn luôn bốn thời công phu, đi đứng nằm ngồi đều
theo pháp đạo. Nếu bởi chế độ nhà tu không chịu được nổi khổ, bạch xin về ở nhà
riêng. Thì ở nhà riêng với cha mẹ, anh em cũng giữ y nguyên quyền pháp đã định.
Tóm
lại, tu theo pháp đạo của Bần Đạo không luận có đoàn thể hay chưa vào đoàn thể,
làm sao tu được là được. Mọi việc phải qua một sự tuyển hạch bằng vô hình và
bằng hữu hình (Tịnh Đường) dưới lịnh được cảo chọn.
Đây
theo lời Giáo Tông Lý Đại Tiên cần xây dựng một Hội Thánh nữ phái có quyền pháp
để dìu dắt nữ phái ngày mai. Để nữ phái thành hình một đời sống lành mạnh, bình
đẳng trong pháp môn tận độ. Mà muốn có một Hội Thánh lành mạnh thì nhất là phải
có người tu. Người tu trong pháp môn giải thoát. Chọn con người ấy để làm những
việc quyền pháp sứ mạng. Người ấy là người của Giáo Hội, không dính líu gì đến
gia đình chồng con, tính toan danh lợi. Người tu sĩ đã có lòng thanh tịnh,
nguội lòng ái ân nhục dục. Để mọi việc bởi bàn tay thánh khiết xây nên, thì
việc ấy mới trở thành vô lậu chân tướng. Và người mới có đủ tư cách lãnh một
chức trách Thiên ân làm đầu trong phái nữ.
Vậy
muốn có Hội Thánh nữ phái, trước là phải có nhà tu để tập khổ hạnh, để khép
mình theo khuôn phép nhà đạo. Để chờ một sự tiến cử vào Phước Huệ Đàn thọ pháp,
ra trường học phần giáo lý. Xem xét trong một năm đủ tư cách đạo hạnh, cho về
các tu xá tỉnh đạo hướng dẫn chị em. Số ấy đã cao hơn trình độ số người trong
tu xá.
Một số
khá hơn về đạo hạnh cũng như năng khiếu cần ở lại học tu một năm thứ hai để năm
thứ ba ra hành đạo. Năm thứ nhất lại vào. Cứ luân chuyển như thế thời gian chín
năm là đủ số người cung phụng cho Giáo Hội.
Nhưng
chương trình trên đây bị một cơ khảo thí còn dày, chư tu sĩ liệu làm sao tùy ý.
Về phần Bần Đạo dặn một điều: Bất cứ người tu sĩ làm gì, ở đâu, sống thế nào,
cũng đặt vấn đề công phu tu học lên trước, chớ đừng đặt cái gì trước nữa. Đặt
công phu lên trước để bảo đảm cho lời nói, cho việc làm, cho con người không bị
rẻ rúng.
Nếu
toàn bộ Hội Thánh cũng như dòng tu Bảo Thọ nầy đồng ý theo lời Bần Đạo thì
quyền pháp sẽ trả lại cho. Mọi việc trở nên bình yên, đường thông công được
nối. Bằng không thì nguyện lực cá nhân tu sĩ nào giữ đúng hồng thệ thì đi thẳng,
có người Bần Đạo cho đến dìu dắt. Còn tu sĩ nào muốn tạm ngừng thời gian, năm
mười năm sẽ sám hối cầu đạo. Bần Đạo cho phép rút lời thề. Mà cấm từ nay trở
đến ngày sám hối cầu đạo không phạm mười lời răn và năm giới ba quy đã ấn định.
Vị nào muốn trở về với thế đạo nhờ Hội Thánh và toàn thể nhơn sanh cầu xin chư
Thần Thánh tha tội. Tịnh Đường làm lễ xả giới và trước buộc giữ kín bí quyết.
Nếu lậu Thiên cơ phải chịu Thiên khiển, Lôi tru, vĩnh kiếp A Tỳ, đừng trách sao
không dặn trước.
Về
Phước Huệ Đàn, tu sĩ đã phạm lời răn, trái hồng thệ: Ai phạm giới tu thì nên ăn
năn sám hối để toàn bộ khỏi bị khảo lây. Và tu sĩ nào trái quyền pháp, nên dĩ
danh [nêu tên ra], đừng
để mang tiếng trong dòng tu.
Vậy
báo tin cho các hiền đồ hay công việc Phước Huệ Đàn. Nếu dòng tu Bảo Thọ được
đứng vững trên địa hạt giải thoát, thì Phước Huệ Đàn vẫn giữ nguyên, chờ một
ngày quyền pháp trọn vẹn sẽ mở đường tận độ. Bằng không thì Phước Huệ Đàn sẽ
thâu về hay tùy Lý Giáo Tông định liệu.
Hôm
nay Bần Đạo chỉ đến ban ơn nhắc lại việc tu hành. Chư hiền đồ nhớ đừng trái
hồng thệ là điều Bần Đạo vui mừng nguyện độ.
Có
một việc chư hiền đồ đặt đức tin thì mọi việc bình yên. Có đức tin thì quyền
pháp linh nghiệm. Mọi việc gần đây bị thay đổi nhưng dầu người hay Trời phải
thay đổi mà lòng tu của tu sĩ vẫn được thanh tịnh. Ở cảnh ngộ nào, lòng tu sĩ
vẫn vô ngại. Tu là tưởng vạn sự đều đặt vào đó làm trụ cột thì được vững chắc.
(…)
Bần
Đạo ban ơn, hứa sẽ dìu dắt.
Đàn ngày 14-3 Canh Tý (09-4-1960), Đức
Bảo Thọ Thánh Nương vâng lệnh Tôn Sư đưa hồn Bùi Thị Ngàn (nữ tu lâm bệnh tâm
thần, tử ở Phước Huệ Đàn) đã đắc quả Thanh Phong Thần Nữ về cơ. Thần Nữ tâm
tình với chị em:
Tôi
khi được thọ truyền chánh pháp, lòng tôi cương quyết tu trì. Thế rồi nó xúi, nó
dỗ, nó phỉnh, nó phờ. Lòng tôi sợ bạn sợ Thầy, quyết chống, quyết tiến, quyết
trừ bức bách, xô xát giữa ý thức và tâm hồn, mà nó cũng vầy cả nghiệp lực chống
lòng tôi, quyết không cho tôi được trọn vẹn, phải lâm vào cảnh điên. Tưởng thế
là rồi đời tu học. Nhưng Thầy thương ở lòng tôi, Thầy quyết độ tôi, tôi được
sớm chầu Thầy. Tuy quả tu còn non, vị tu còn thấp, mà cũng được sung sướng sớm
dạo Tây Vức, chiều lại Bồng Lai, khi chơi động Tiên lúc về non Thánh. Cảnh được
nhàn vui không gì bó buộc. Nhớ lại chị em còn ở dưới trần sống một ngày là một
ngày khổ, thiếu ăn thiếu mặc, thiếu an ủi dạy khuyên, mà còn phải ngày ngày
trong cơ khảo thí. Chuyện có làm không, chuyện không sinh ra có, tà chánh khó
phân, Phật ma đâu rõ. Chị em chắc cũng buồn buồn.
Thế
mà thôi đi, mấy chị ạ. Có buồn làm chi, lo làm chi, mọi việc ở Thầy. Thân này
đã hiến trọn quyền năng Thượng Đế thì thân đâu phải còn chủ quyền ở ta tính lợi
tính hơn, tính no tính ấm. Bởi chị em ta nghĩ cái thân rồi lo cho thân mà gây
nên khó khăn cho bước đạo. Nghe Thầy, mọi việc đều tin vào quyền năng lo tu lo
luyện, giữ thanh tịnh để đón huyền cơ.
Đàn tại Trung Hưng Bửu Tòa,
Tý thời ngày 25-3 Canh Tý (20-4-1960):
TRẦN
ai mới biết nghĩ xa gần
ĐẠO
đức càng bền mới khỏe thân
QUANG
điển chan hòa tình ấm áp
GIÁNG
thăng tuần tự nấy hồng ân.
Lão
chào chư Thiên ân đàn nội. Chư đệ an vị. Lão có ít lời.
Từ
lâu toàn chư đạo tâm đã đặt mình trong ân điển, ngày tháng yên lành, tất cả mọi
việc khó khăn đều làm xong, mặc dù phải đôi trở ngại. Làm không mỏi, không chán
là nhờ ở đức tin quyền pháp trọn trao, sứ mệnh về mình. Nhưng rồi giờ phút nầy
dòm lại trong hàng ngũ đạo tâm còn được mấy người mà trong đám Thiên ân cũng
nguôi tình phổ độ.
Ôi!
Sức người còn có thể chống Đông dẹp Tây, xây thành đắp lũy thì người còn đủ
tháo vát xoay xở mưu toan, thì người bao giờ chịu tùy thuận một lẽ nào trên sự
khôn lanh trong đầu não. Khoa học càng ngày càng tiến bộ, tiến bộ phi thường.
Đem tâm tư đầu não ở sức người khám phá trong các lẽ huyền vi của vũ trụ. Chìa
khóa bí mật mở các then chốt trong bầu càn khôn không còn ở nơi thiên không Tạo
Hóa, mà đã ở vào tay người. Khoa học còn có thể vá trời tạo người, đem người từ
quả cầu nầy sang quả cầu nọ. Các nhà bác học còn nghĩ rồi đây họ sẽ di cư loài
người lên cung trăng hay lên ở các cõi trời, tạo dựng một cuộc đời thần tiên.
Sự đi lại giao thông giữa các ngôi tinh cầu như đường đi chợ trong xóm. Khoa
học còn dự định mọi phương tiện cung ứng cho loài người, nên nhiều người cũng
thấy không cần tu làm Tiên cũng được, đắc đạo không khó gì.
Nhưng
than ôi! Thế giới loài người đã cực khôn ngoan là tất nhiên sắp đến ngày tàn
tạ. Thượng Đế không bao giờ cho phép loài người kiêu ngạo làm chủ bầu vũ trụ
bao la. Vì trong vũ trụ còn biết bao siêu đẳng Thần Tiên, cơ mầu nhiệm dễ chi
ai khoát hết được các bức màn bí mật.
Đã
khôn ngoan mà biết thần phục thờ kính Đấng Cha thiên thượng của muôn loài thì
quyền pháp đó được thay Trời mà an bài cho trăm họ. Ngặt khôn ngoan rồi tự nói
trên đầu không ai mới đem lòng kiêu ngạo. Kiêu ngạo cùng Trời thật là đáng ghê
sợ! Bởi vậy loài người còn chút thế lực nào họ cũng tự mãn, đến khi nào cùng
khốn bại liệt rồi họ mới cầu xin van vái ở sức Trời. Quyền pháp ấy từ xưa nay
cảm hóa loài người là để cho người cùng đường rồi trở lại. Mà khi đi xa với
Thiên Sứ, Thiên Thần, giờ phút sống phải chịu phập phồng lo sợ không hề bình
an.
Thật
vậy, chư hướng đạo đã nguội đức tin nơi quyền pháp thì lúc nào cũng vất vả âu
lo. Vậy Lão ghé về đây là nhơn dịp tuần du phổ hóa thiện duyên. Nghe mời không
thấy chư Tiên, Lão mượn cớ để đôi lời gọi tình trước nghĩa xưa, đôi điều nhắc
nhở.
Xây
dựng một Hội Thánh phải cả ở lòng giác ngộ, rất nhiều công phu. Lòng ấy, lúc
nào người hướng đạo cũng thiết tha bồi dưỡng, không một chút lỗi lầm sai sót để
làm mô phạm cho toàn đạo xa gần. Người hướng đạo ngồi một chỗ mà đức khắp đó
đây, mọi người sống trong yên lành trật tự. Lời nói việc làm người hướng đạo
đều là khuôn phép cho trăm họ giữ gìn. Nét mặt trầm tĩnh thuần hòa ám ảnh cả
lòng người lúc nào cũng tương tư cảm mến. Nên xây dựng một Hội Thánh là đặt một
khu cơ quyền pháp trung ương, làm động lực cho bao nhiêu tâm hồn quay theo lẽ
phải.
Hôm
nay Hội Thánh giữa nhau khối tình đã sứt mẻ quá nhiều, tên tuổi của nhau vì các
lý do quyền lợi mà phanh phui buôn bán, làm cho giá trị Thiên ân hạ xuống quá
nhiều, mà quyền pháp Giáo Hội cũng không còn uy lực, thì cơ cứu chuộc của Thầy
phải đình trệ. Dầu hôm nay còn thi hành theo quy chế Thiên nhơn tương dữ, Thiên
Đồ Chưởng Pháp làm nét gạch liền để trưởng thành cho Hội Thánh hữu hình ngày
mai, hay là không đặt vấn đề thông công làm hướng đạo, làm chủ yếu cho giai
đoạn trung hưng quyền pháp, thì cũng phải đặt lại vấn đề Hội Thánh đứng trên
pháp luật mà xây dựng mà phổ hóa vạn linh.
Nếu
một Hội Thánh trên không trên, dưới không dưới, quyền pháp chẳng biết về ai, mà
ai cũng quyền pháp, rồi nhơn sanh lờn dể, và cũng chẳng biết đâu là phương
hướng đi về.
Vậy
cuộc cải tổ ngày tới đây, nói vậy chứ không có gì mà gọi là thay cả. Dầu muốn
dầu không sứ mạng ở Trời đã đặt vào đây, không bắt buộc ai. Nhưng không ai trái
được và theo ý muốn ngoài quyền pháp mà được.
Hội
Thánh phải có ngày khô khan ngơ ngác. Có khô khan ngơ ngác rồi mới tìm lại
những phút êm đềm. Tìm về nơi đầu tiên mà mình sống trong lòng đạo pháp. Vì vậy
hôm nay cũng là một dịp tốt để cho Hội Thánh đủ ngày giờ rửa ráy thánh hình, đủ
phương tiện có người Thiên ân sau nầy đương vi sứ mạng.
Người
Thiên ân nào trong giai đoạn nầy bị bán rao rẻ rúng thì nên ẩn mình mà tu học,
bồi bổ tâm pháp tinh thần để đức đủ trí đầy, mối tương quan được nối, rồi sẽ ra
lèo lái thuyền từ, mở đường tận độ. Dù lúc nầy có làm cũng thiếu sức mà ngọc đá
khôn phân. Nếu ai xin thì cho, giành thì nhượng, mọi việc đến sau, tất cả về
sau sẽ thấy.
Lão
cũng ghé về nói qua đôi việc và mừng chúc Thiên ân trưởng thành quyền pháp,
mừng các em tâm đạo được viên dung, thì sứ mạng sau nầy và ngày nay có gì thay
đổi.
Bình
tĩnh thì sứ mạng điển quang còn ngự. Lo âu bối rối thì thánh đức xa lìa. Vì vậy
người sống trong quyền pháp thì được bình yên, kẻ sống trong tà thần thì lúc
nào cũng phập phồng lo sợ.
(…)
Đức
Cao Tiên có dặn, mọi việc ở Thầy, mà cũng bình yên. Các hiền thanh tịnh.
[Bạch …]
Từ
khi quyền pháp Hội Thánh bị mất trật tự đến nay, Hội Thánh và toàn đạo gặp biết
bao trở ngại lo sợ. Muốn đừng có gì lo sợ nữa thì xây dựng cho được quyền pháp
mạnh mẽ. Có đức tin là khi gọi cần hy sinh bằng cách nào, người hy sinh vui
sướng, thấy sự hy sinh cũng hân hoan tận tụy. Nếu đức tin yếu, lệnh ban xuống
không thi hành. Không thi hành là nghịch chống mà làm đầu cho muôn người nghịch
chống, là quyền đạo hết mạnh, cơ cứu chuộc đã bị xa cách vậy.
Thôi,
Lão chào chư đệ.
Các chức sắc Hội Thánh liên tục lập đàn
để cầu xin sự soi sáng của Ơn Trên, nhưng lâm đàn là các tiền bối, tu sĩ, đạo
hữu quy thiên đắc quả vị về khuyến tu mà thôi.
Đàn ngày 26-3 Canh Tý (21-4-1960):
Ngoảnh
lại TRẦN gian những sụt sùi
Cha
Trời THỊ hiện đón mừng vui
Nghĩa
nhân XỬ trọn hồng ân đến
Cất
tiếng CHÀO lên nhớ những lời.
Chị
em nữ phái mình ôi
Bao giờ nợ thế cho rồi mà tu?
(…)
TIẾP
ĐIỂN
THANH bạch thì ai cũng chuộng vì
LƯƠNG phương diệu dược pháp Tam Kỳ
THẦN Tiên đến thử lo điều độ
NỮ phái ta ôi, gắng bước đi.
Nầy Thiên ân quảng truyền trị sự
Nầy đạo tâm giáo tứ bảo dân
Làm sao đón lấy hồng ân
Ban
cho bá tánh xa gần hưởng chung?
Đàn ngày 27-3 Canh Tý (22-4-1960):
Công
đầy quả đủ gặp minh sư
Phổ
độ lần ba quyền pháp trọn
Kẻ
còn người mất thảy ưu tư
(…)
Một tu năm bảy cũng tu
Không tu khó được ơn sâu đỡ đần.
Liên
tiếp ba kỳ đàn ngày 25, 26 và 27 tháng 3 Canh Tý, không nhận được ơn điển huấn
đạo theo sở cầu, nên Hội Thánh tạm ngưng lập đàn cho tới trung tuần tháng 5.
Đàn tại
Trung Hưng Bửu Tòa, Tý thời ngày 10-5 Canh Tý (03-6-1960):
TIẾP nối thông công dễ mấy lần
VĂN đàn cũng lập thiếu văn nhân
PHÁP quyền ai giữ đưa sanh chúng
QUÂN tử tri thời phải ẩn thân.
Chào quý liệt vị.
Bước đạo đến một giai đoạn gay cấn vô cùng.
Quyền pháp đâu còn linh hiệu. Mối giềng Hội Thánh thiếu người sáng suốt giữ
cầm. Ví như hoa đẹp phải tàn để nhường cho quả lành nở kết. Quả lành ấy là con đường
khép thân luyện chí, cầu chứng chơn không. Chớ có phô trương mà hoài công nhọc
sức.
Hôm nay các hiền thiết đàn cầu xin, dầu việc
chung cũng không nên có. Vì trong bước khó của Đạo mà giữa tình anh em còn lắm
nghi nan. Dầu kẻ muốn thế nọ, người muốn thế kia. Thần Tiên không theo một ai,
nếu tổ chức ấy đã trở thành phàm cách.
Việc từ nay trở đi phải để nguyên vẹn với
cuộc điều hành của nó, không nên chống trái. Vì đó cũng là ý Trời cho nên.
Đây Bản Quân cho hay sứ mệnh đã thâu lại bởi
lòng bất nhứt thì quyền pháp không còn ứng dụng cho công cuộc canh tân giáo
pháp trung hưng. Mà đạo nghị định số 4 đã đình đãi thì việc tiến hành khó lòng.
Dầu các hiền có đủ tài ba trí thuật cũng không sao có một phong trào mạnh mẽ
được. Thời nay chỉ tu, và các hiền quyết tu, mọi người đều tu, ai nấy lấy chữ
tu làm thiết yếu, thì khoảnh khắc sẽ thấy cảnh vật tưng bừng sống động, tươi
đẹp vô cùng. Nếu không nghĩ đến tu, lo bôn Nam, tẩu Bắc, xẻ núi lấp sông, cũng
là làm chuyện nhọc mà kết quả là trò cười. Vì ân điển đã thiếu ở cùng mình, thì
sức mình đâu còn đủ mà hoạt động
Việc từ nay, phần các hiền cứ coi thánh huấn
mà tu học. Thời gian qua xuân sẽ tiếp lấy hồng ân. Chừng đó, lòng người được
hồi tỉnh, mọi sự được tốt lành, quyền pháp lần hồi sắp đặt lại theo nề nếp.
Giáo quyền mở mang, kết tình huynh đệ đại đồng quy nguyên chánh giáo. Sự làm,
cầu nguyện sao giữ yên nhiêu đó. Có sức đâu mà làm nhiều việc.
Nếu tình trạng không ổn định thì sẽ có một
đạo lịnh thiết lập nền chánh pháp, không vì một ai.
Việc chư tu sĩ ở Nam sẽ chờ lịnh rút về gần
đây. Chư hiền yên tâm. Còn có gì hỏi?
[Bạch
xin Ơn Trên dạy cho đường lối thọ pháp tu học nên tiến thủ cách nào.]
BÀI
Đường đi tới đó còn xa
Gặp Thầy gặp bạn, thiết tha lẩy lòng
Muốn
cho nước đục nên trong
Để
yên thì thấy hai dòng khác nhau
Độ giờ tu trước làm sau
Trước sau ai biết lẽ nào mà phân
Cuộc đời gặp bước phân vân
Nội tình cho vẹn mới thân mới hòa
Rồi đây nội bộ chia ra
Rồi đây mới thấy phụng gà đua tranh
Khuyên nhau giữ một lòng thành
Ẩn tu đừng có đua tranh rầy rà
Việc đời muôn việc bỏ qua
Anh em ta phải thiết tha sửa mình
Làm cho quyền pháp được linh
Làm cho các mối bất bình thân yêu
Làm cho cựu oán tan tiêu
Làm cho ai nấy biết điều tự tân
Đường tu chẫm rãi tu lần
Một ngày hai buổi hôn thần dưỡng tâm
Chờ cho quyền pháp ngự lâm
Trung tâm tái lập tri âm đủ người
Chừng kia đây đó tốt tươi
Là nhờ tu học trong hồi khó khăn.
Việc tu sĩ thì ý các hiền làm sao?
[Bạch
xin Ơn Trên dạy.]
Bây giờ cầu cho tu sĩ được cái đạo pháp là
quý. Còn quyền sắp xếp không phải bởi ở quyền mình mà xen lẫn sinh ra khảo thí.
Việc dạy có Huấn Học, việc sống đạo có Gia Trưởng, việc tu học có Tịnh Đường,
việc làm dưới quyền pháp có Hội Thánh.
Tu sĩ vì thiếu tâm tu học mà bị khảo. Chức
sắc thiếu lòng tu học mà chức sắc bị khảo. Hội Thánh thiếu sự an bài mà Hội Thánh
bị khảo. Nên chư tu sĩ theo Đức Ngô Đại Tiên thì đặt mình vào đạo pháp, sống
nối liền cùng Thiêng Liêng để ân điển cùng chảy. Về giáo lý, Huấn Học và Tịnh
Đường dạy cho họ một trình độ vừa hết. Mỗi tháng bốn tuần chia hai để làm nghề
và học giáo lý. Nhưng bây giờ tạm chờ có một nhà tu sẽ an bài cách thức. Số tu
sĩ năm nay có phần xuống dốc. Liệu đó mà độ.
[Bạch:
Kính xin Ơn Trên dạy về việc đàn cơ năm nay.]
Việc các đàn cơ năm nay như chừng tạm ngưng,
vì Liên Hoa không muốn làm việc trong thế chống. Nếu cần thì chỉ Phước Huệ Đàn
cũng đủ.
[Bạch …]
Sau ngày xuất tịnh của Liên Hoa, nhơn đó xin
hẳn với Giáo Tông về việc các hiền định đoạt đó. Sở dĩ Đức Giáo Tông không chịu
đến, vì nội bộ chưa hòa, mà xuống dạy cho ai là kẻ ấy bị hại, nên sau ngày sám
hối mãn kỳ thì quyền pháp mới định được.
[Bạch …]
Đến một năm là mãn kỳ ân xá. Dù đạo hữu không
bị thiệt hại cá nhân, chớ giáo quyền bị mất ơn điển cũng lo lắm. Vậy phải cố
cầu cho được Giáo Tông thì điển quang mới đến trọn. Dù các hiền muốn cầu học
hỏi cũng thế. Chớ hiện nay chưa có lệnh Giáo Tông thì chúng tôi có đến cũng khó
dạy. Vì điển quang rời rạc lắm, yếu ớt lắm.
Chư hiền chưa thấy cái hại cho muôn đời vạn
loại mà chỉ thấy cái hơn kém giữa nhau, làm cho ngăn trở bước đạo. Thật đáng
chê và đáng trách.
Sự nghiệp trung hưng tốt đẹp biết bao, mà vì
lợi hại giữa cá nhân với nhau mà để phải truất sứ mạng. Công cuộc trung hưng
giáo lý lập pháp cho nhân thế mà vì một vài người mất cả bộ Bửu Chương Pháp
Đạo. Vì cá nhân không thấy quyền pháp mà làm cho cơ thống hiệp bị ngưng trệ.
Thật đáng trách. Các hiền ráng ăn năn.
[Bạch
xin Ơn Trên dạy nên làm cách nào để được thọ pháp tu.]
Tu được không?
[Bạch:
Kính xin Ơn Trên điều độ. Chúng đệ phước đức còn thiếu chưa dám nói trước.]
Lập chí thì được. Sao lại không?
Muốn tu cứ nghĩ cái tu. Đừng nghĩ tu rồi sau
nầy làm việc cho Hội Thánh. Muốn tu thì cầu Tôn Sư đến. Cầu Tôn Sư đến thì xin
Người truyền pháp mà thôi. Đừng làm việc nào ngoài việc đạo pháp thì cầu. Vì
lệnh Thầy ngưng quyền sứ mạng lập pháp, nên không ai đến nói việc thành bại sao
cả.
Các hiền bàn với nhau trước rồi cầu sau. Mà
khi cầu Người cũng được minh bạch. Muốn minh bạch để có giá trị một đàn cơ. Có
bàn với nhau là được.
Bữa nay trở đi 15 tháng 10 còn nhiều dịp khảo
thí, các hiền đề phòng.
1. Xin cho được lệnh Giáo Tông, cầu các đàn
học đạo thì các Tông Đồ mới đủ điển mà đến dạy.
2. Nên bàn trước giữa nhau khi lập đàn cơ.
3. Nếu sự cơ bút không giá trị tại Hội Thánh
này thì các hiền có quyền đến các nơi học hỏi hay cầu hỏi.
[Bạch …]
Nếu đến đi là qua một giai đoạn nữa, nghĩa là
giai đoạn thứ ba.
[Bạch …]
Ý Liên Hoa không chấp cơ các đàn đó đâu.
Nhưng cần chờ một lịnh nào quyết định.
Thôi chào chư hiền đệ. Vì thức lý giữa mối
thông công nên cơ bút có phần khó nhọc. Muốn học hỏi phải xin Người, chúng ta
mới dễ dàng nói chuyện.
(…)
Thăng.
PHẠM VĂN LIÊM