Mấy mẩu chuyện về ba tôi
Ba tôi chào đời trong một
ngôi làng nhỏ hiền hòa bên dòng sông Tiền. Sau khi sinh cô hai tôi, bà nội còn
sinh thêm mấy người con trai nữa nhưng tất cả đều không nuôi được. Vì thế, khi
ba tôi lọt lòng, nội liền xỏ lỗ tai cho ba tôi để “xí gạt” tử thần. Mẹo này của
nội đã linh nghiệm: ba tôi đã sống để hành đạo cho đến ngày nay, và đã bước qua
ngưỡng bát tuần.
Câu chuyện vui xỏ lỗ tai trên đây ba tôi
thường kể cho các con nghe những lúc gia đình sum họp. Tuy nhiên, trong thâm
tâm, tất cả chúng tôi đều thấu hiểu và tạ ơn Thượng Đế đã nhiều lần cứu mạng ba
tôi một cách linh diệu. Sự linh diệu này, một phần có lẽ cũng nhờ ba tôi là một
nguyên nhân xuống thế rất lâu rồi (mãi từ thời Tam Quốc phân tranh xa lăng lắc bên
Trung Hoa), nay trong buổi Tam Kỳ Phổ Độ đại ân xá, ba tôi được Đức Chí Tôn cho
hành đạo lập công ngõ hầu có thể trở về phục hồi ngôi vị cũ.
Điều này chúng tôi biết được nhờ thuở mới
khai Đạo, nhằm mục đích khuyến khích các môn đệ phấn chí lo tu, Đức Chí Tôn
thường cho biết tiền căn của các vị, trong đó có ba tôi. Đức Chí Tôn dạy:
Th. V. T. bắc phương trấn cửa,
Trọn lòng thành bữa bữa vào
ra,
Bạn Tiên vui hưởng ma ha,
Tham thoàn luyện kỷ, Hoa Đà
dược tiên.
Lòng khẳng khái con hiền còn giữ,
Chí hiên ngang căn cứ luật
điều,
Vô ra kiểm điểm danh nêu,
Vẹn tròn bốn buổi công nhiều
thuở xưa.
Vì động khởi cho vừa ý muốn,
Thấy dân nguy cổn cổn tha ma,([1])
Quyết
tâm quỳ tấu Tam Tòa,
Cho
con hạ thế hầu ra cứu đời.
Văn võ toàn nơi
nơi kỉnh phục,
Trí
mưu tài xúi giục Khổng Minh,
Thành
ra chém tướng hao binh,
Bị đày chuyển kiếp ngục hình
tám phen.
Thầy thấy vậy rọi đèn cho trẻ,
Đặng hồi tâm lặng lẽ đêm
thanh,
Cho con chuyển thế làm lành,
Đạo đời danh rạng phước dành
trước kia.
Con nên hiểu mà về cho kíp,
Đời giúp đời giữ nếp thuần
lương,
Đạo thì trọng giữ rau tương,
Cho
qua buổi khổ tầm đường ẩn tu.
Thầy thấy con cần
cù lo Đạo,
Mới
đem con ngôi báu danh đời,
Con
ôi! Tự xét chiều mơi,
Đạo là quý giá hơn đời đó
con.
Trước đây, mặc dù làm việc tại Sài Gòn,
nhưng thỉnh thoảng ba tôi phải tháp tùng các cấp chỉ huy đi thị sát chiến
trường. Trong một chuyến đi như vậy, ba tôi thấy rõ được ơn cứu mạng của Bề
Trên.
Theo luật nhà binh, khi hành quân trên
đường thì xe của cấp dưới không được phép vượt qua xe cấp trên. Thế mà hôm ấy,
chiếc xe chạy phía sau xe ba tôi cứ nhấn kèn liên tục để xin vượt qua. Người
lái xe của ba tôi nhất định áp dụng đúng luật, không chịu nhường đường. Chiếc
xe phía sau vẫn cứ tiếp tục nhấn kèn xin qua mặt, mỗi lúc càng hối thúc hơn.
Ba tôi quay sang nói với vị chỉ huy:
“Thôi, anh cho họ qua mặt đi. Có lẽ họ có chuyện gì gấp lắm thì phải.”
Vị chỉ huy đồng ý và bảo người lái xe
nhường đường cho xe sau. Chỉ vừa vượt qua khỏi xe ba tôi khoảng chừng vài mươi
thước thì cùng lúc với một tiếng nổ long trời, chiếc xe định mệnh ấy bị mìn hất
tung lên khỏi mặt đất!
Trong thời gian tòng sự tại Sài Gòn, ba
tôi thường xuyên đi hành đạo, thuyết trình tại các thánh thất, thánh tịnh ở mấy
tỉnh miền Nam .
Vì ban ngày bận làm việc nên ba tôi phải hẹn giờ thuyết đạo tại các tịnh thất
vào khoảng bảy, tám giờ tối. Buổi chiều, ngay khi tan sở, ba tôi liền lái xe chạy
riết từ Sài Gòn đi về các tỉnh. Thỉnh thoảng ba tôi ghé rước thêm một vài đạo
hữu đi cùng cho vui. Thuyết đạo xong, ba tôi lại lái xe quay trở về Sài Gòn
ngay trong đêm để còn kịp đi làm vào sáng hôm sau.
Một tối nọ, sau khi thuyết đạo xong, ba
tôi lái xe trở về như thường lệ. Trên xe còn có vài đạo hữu đi cùng. Chạy xe
được một quãng thì cơn buồn ngủ ập đến, ba tôi không tài nào cưỡng lại. Bấy giờ
đang mùa khô nên đồng ruộng hai bên đường không có nước. Mọi người trong xe
hoảng hốt khi thấy ba tôi bỗng dưng lái xe xuống ruộng rồi lại leo trở lên mặt
đường mấy phen, thế mà trên xe không ai hề hấn gì. Khi ấy mọi người mới vỡ lẽ
rằng ba tôi đã ngủ gục trong lúc cầm lái.
Ít hôm sau, ông Địa giáng đàn tại Huờn
Cung Đàn (Tam Giáo Điện Minh Tân, quận Tư). Với giọng trào phúng cố hữu Ngài
cho biết: “Tối hôm đó Địa lái xe đã quá. Lên đường xuống ruộng thiệt là tài
nghệ!”
Sau này, ba tôi được thuyên chuyển về tỉnh
Bình Thuận. Vì gia đình chưa sắp xếp kịp để đi cùng, nên buổi tối đầu tiên, ba
tôi ngồi một mình lẻ loi trong phòng khách. Rảnh rang, ba tôi bèn với tay lấy
một quyển sách trên kệ xuống xem. Tình cờ là quyển Tam Quốc Chí. Đọc binh pháp
của người xưa khiến ba tôi sực nhớ việc phòng thủ đồn binh.
Bỏ quyển sách xuống, ba tôi liền gọi điện
cho người phụ tá, yêu cầu ông mang tới bản đồ các đồn phòng thủ của địa phương.
Khi người phụ tá đến nơi, ba tôi ngẫu nhiên chỉ vào một vị trí trên bản đồ, bảo
rằng đêm ấy ba tôi sẽ đi thị sát điểm phòng thủ này, đồng thời dặn ông đừng
thông báo trước.
Tuy nhiên người phụ tá vẫn ngấm ngầm báo tin
cho vị chỉ huy trong đồn ấy biết để lính tráng kịp chỉnh trang các thứ và trực
chiến nghiêm cẩn.
Đêm ấy, ba tôi chưa kịp lên đường thị sát
thì cái đồn ba tôi ngẫu nhiên lựa chọn đã bị tấn công. Nhờ chuẩn bị sẵn sàng
nên nơi đó không ai thiệt mạng.
Trong thời gian tòng sự tại tỉnh Bình
Thuận, ba tôi lại thêm một lần nữa được Ơn Trên cứu mạng. Làm việc trong quân
ngũ lâu ngày nên ba tôi có thói quen tôn trọng kỷ luật và giờ giấc. Đến dự các
buổi họp, ba tôi luôn luôn đúng giờ. Người lái xe cho ba tôi cũng biết tính cấp
trên nên luôn chuẩn bị xe sẵn sàng, không bao giờ dám trễ nải.
Hôm ấy, ba tôi phải chủ trì một cuộc họp
bắt đầu lúc 16 giờ. Đúng 15 giờ 45, ba tôi bước xuống sân, đinh ninh rằng người
lái xe đã chực sẵn. Không ngờ anh ấy đi đâu biệt tăm, chờ mãi đến 16 giờ 10 mới
thấy trở về.
Anh phân trần rằng từ 15 giờ 30 đã đến
kho nhiên liệu để đổ xăng nhưng người giữ kho bỏ đi xem đá banh, thế là anh
phải mất thời gian chạy ra tới sân banh để tìm…
Xe ba tôi vừa lăn bánh ra khỏi cổng thì
đã nghe từ phía xa vọng lại những tràng súng nổ ran. Ba tôi liền nhận được điện
cấp báo rằng nơi tổ chức cuộc họp vừa bị tấn công, đúng 10 phút sau giờ dự kiến
khai mạc.([2])
Những mẩu chuyện trên đây đã góp phần
củng cố cho chúng tôi thêm tin tưởng vào quyền năng mầu nhiệm của Thiêng Liêng
và nhờ thế chúng tôi đã sớm xác tín rằng dù ở bất cứ nơi đâu, người chí thành
tâm đạo luôn luôn được Ơn Trên hộ trì che chở để hành tròn sứ mạng, như lời Đức
Giáo Tông Đại Đạo đã dạy ba tôi năm xưa:
Th. V. T. tâm thiềng chứng
giám,
Đạo đời tròn Lão cảm thâm
tâm,
Ráng đi sau lại trăng rằm,
Phước
tràn Lão thưởng, huyền thâm hưởng nhờ.
DIỆU NGUYÊN
([1]) Cổn cổn 衮 衮 : Lũ lượt, nhiều. Cổn cổn tha
ma: Người chết nhiều, mồ chôn la liệt ngoài nghĩa địa.
([2]) Ba tôi còn được Đức Như ý Đạo Thoàn Chơn Nhơn phù hộ. Năm
Bính Thìn, Ngài cho biết ba tôi là đệ tử của Ngài trong kiếp trước:
Duyên xưa Sư đệ đã lâu rồi,
Chuyển kiếp Thầy trò kẻ mỗi nơi.
Nay gặp lại đây cần độ rỗi,
Để cho vững chãi, đạo như đời.
Nhiều
năm trước đó, tại Huờn Cung Đàn, 14-4 Tân
Sửu (28-5-1961) Đức Như Ý đã xác nhận:
Hỡi Th. V. sớm chiều lo lắng,
Với Lão đây đã
sẵn nhân duyên...
Nếu quý bạn thích có tập sách nhỏ này, kính mời quý bạn gởi thư về daidaovanuyen@gmail.com. Và xin quý bạn hoan hỷ trả
giúp cước phí cho bưu điện ngay khi nhận được sách biếu. Cảm ơn quý bạn quan tâm. (Chương Trình Chung Tay Ấn Tống Kinh Sách Đại Đạo)