Thứ Hai, 27 tháng 3, 2017

Kim Anh / THƠ NGƯỜI ÁO TRẮNG

Image result for "ÁO DÀI TRẮNG"
TÂM CA ÁO TRẮNG
Dịu dàng áo trắng chung chiêng
Em về thánh thất tịnh nhiên cõi lòng
Chắp tay nguyện giữa thinh không
Từ bi hoa nở kết vòng yêu thương
Hẹn nhau chung một con đường
Đại đồng thế giới mười phương hòa bình
Thiết tha vun cội nhân sinh
Gieo trồng quả phúc hiện tình Chí Tôn
Âm dương cơ ngẫu vĩnh tồn
Trường lưu Đạo mạch càn khôn nhiệm mầu
Đuốc thiêng tỏa rạng năm châu
Xóa tan ác tập, đoạn đầu vô minh
Niệm câu vô tự chân kinh
Ưu đàm * lay động chuyển mình mãn khai
Nam mô Thượng Đế Cao Đài
Dâng lên thinh lặng một bài tâm ca.
        
* Hoa ưu đàm (udumbara) ba ngàn năm xuất hiện một lần. Khi ấy, kim luân vương ra đời, Phật xuất thế.
KIM ANH
THUYỀN THƠ LỤC BÁT
1.
Tay không ta đến giữa đời
Buồn vui, mất được, khóc cười … hư không
Một mai cánh gió phiêu bồng
Tay không ta lại thong dong trở về.
2.
Tang tình tang, tính tình tang …
Sợi tơ mỏng mảnh mênh mang xuân thì
Hồng chung đổ giọt từ bi
Lôi Âm Cổ khởi tuyệt thì bến mê.
3.
Ừ em, lá cỏ luân hồi
Gió mưa nắn nót gửi lời tương tư
Trầm luân lận đận kiếp người
Câu thơ nào rụng giữa trời thiên thanh.
4.
Thông reo vi vút trên ngàn
Chợt nghe gió lạ thổi tràn ý thơ
Mây giăng lớp lớp không bờ
Hoàng hôn vô định xanh mơ một đời.
5.
Mùa xuân trên đỉnh vô biên
Bước chân viễn xứ về miền hoang sơ
Trăng sao hái mộng tình cờ
Tìm trong dâu bể một bờ tịch liêu.
6.
Ta đi bên nửa khung chiều
Trầm tư chiếc lá rong rêu tháng ngày
Sợi buồn đan kín cung mây
Ta khơi nỗi nhớ khỏa đầy bờ thương.
KIM ANH




[1]

Huyền Chơn / THƠ NGƯỜI ÁO TRẮNG

Image result for "CHIM VẠC"
CÁNH VẠC
Lơ thơ cánh vạc lưng trời
Khi qua biển bắc khi dời non nam
Đôi chân còn dính bụi phàm
Những mong nương bóng hoa đàm tịnh thân
Ngước trông lên đỉnh phù vân
Như xa xa tít, như gần gần đây
Sương khuya đọng giọt lệ đầy
Lòng ai thổn thức chuỗi ngày phiêu du.
HUYỀN CHƠN
GHÉT THƯƠNG
Cái nỗi ghét thương lắm đoạn trường
Gia đình, xã hội bã như tương
Ghét ai lại muốn ai cùng ghét
Thương ấy thì mong ấy xúm thương
Ghét khiến đồng tiền to tợ núi
Thương xui túi bạc nhẹ như sương
Làm sao ra khỏi vòng thương ghét
Để được thong dong chốn Phật đường.
HUYỀN CHƠN
MỘNG DU
Chập chờn trong giấc mộng du
Không lay mà tỉnh, không ru mà trầm
Tỉnh mê vào cuộc trăm năm
Rằng sao đúng lối, sao lầm nẻo đi?
Loanh quanh cũng mặt đất nầy
Hướng đâu thẳng hướng về Tây thiên nào?
Siêu nhân đâu tận trời cao
Sống cùng hạ giới nếm bao vui buồn
Kịch đời phô diễn lắm tuồng
Tiệc đời chiêu đãi cao lương, thanh bần
Khổ cam chan lẫn toan tân
No nê một kiếp thân trần đủ chưa?
Thà vui những bữa tương dưa
Bạn cùng cây cỏ nắng mưa nặng tình
Linh đinh ai cũng linh đinh
Nhục vinh ai cũng nhục vinh cả rồi
Ra sao, quả trót một đời
Cho tàn bữa tiệc rong chơi cõi trần
Hoàng hôn rũ áo phong vân
Chắp vào đôi cánh thiên thần mà bay.
HUYỀN CHƠN
MỘT THOÁNG BỤI PHÀM
May sao ta lại làm người
Hòa chung tiếng khóc giọng cười thế gian
Giữa trời nắng táp mưa chan
Trên dòng chìm nổi, hợp tan mấy hồi
Ngắm nhìn bèo dạt hoa trôi
Mà ngao ngán bấy cuộc đời phù du
Trót vương vào lưới trần tù
Sợi thê sợi tử rối mù quấn quanh
Tại mình, nào trách Cao Xanh
Bình tâm ngồi gỡ mối manh buộc ràng
Mịt mờ gió bụi thời gian
Sanh già bịnh chết cũng đàng ấy thôi
Chạy đâu cho khỏi luật Trời
Có ngày cũng trả lại hơi thở nầy
Hình danh theo gió theo mây
Hơn thua chỉ những tiếng rầy tiếng la
Xuôi tay xác hóa thi ma
Ích gì ôm lấy cái ta muộn phiền
Chi bằng vun vén tâm điền
Gieo mầm từ huệ định yên thần hồn
Chợ đời nhiều cảnh bôn chôn
Từ bình minh đến hoàng hôn, được gì?
Vui theo hai chữ cố lỳ
Đường tu lặng bước, kịp kỳ sang sông.
HUYỀN CHƠN
Đêm đen bắt đóm làm thơ
Vòm trời tăm tối giăng mờ vệt sương
Trong mơ ta thấy Thiên Đường
Dựng nơi lòng một phố buồn đài trang
Qua rồi cảnh ngộ hèn sang
Kẻ giàu người khó rộn ràng nhục vinh
Trời xanh, xanh sắc thanh bình
Anh em chỉ biết nhận nhìn nhau hơn
Còn đây một tấm lòng nhơn
Yêu thương trải khắp giang sơn Lạc Hồng
Còn đây một dải tâm đồng
Vẹn tình huynh đệ con Rồng cháu Tiên
Còn đây giấc ngủ bình yên
Không lo không sợ lụy phiền não cân
Còn đây nghĩa nước tình dân
Nghiêu thiên Thuấn nhựt đến gần rồi chăng?
Chợt nghe tiếng vạc gọi đàn
Thì ra là giấc mơ màng viển vông
Chỉ còn một khoảng hư không
Hiện lên những ánh lửa hồng xa xa.
HUYỀN CHƠN
TẬN THẾ
Tận thế phải chăng hết cuộc đời
Của ta và cả của muôn người
Từ đâu hiện hữu nơi trần lụy
Tới điểm hoàn không chốn bể khơi
Mình dại màng chi điều được mất
Ai khôn bươn chải cuộc đầy vơi
Vòng quay sanh tử quay quần mãi
Tận thế, làm sao đến cửa Trời?
HUYỀN CHƠN
TIẾNG DẾ
Đêm dài tiếng dế miên man
Vầng trăng vằng vặc, mây giăng lưng trời
Não nùng chi bấy dế ơi
Mà rên rỉ mãi cho đời âm u
Trăng còn khi tỏ khi lu
Bảo sao dế chẳng như ru như sầu
Ban ngày dế ở tận đâu
Để canh khuya lại trỗi câu nhạc lòng
Tường rào lấm tấm rêu phong
Dế ôm gốc cỏ khơi dòng dư âm
Tuyệt vời hơi hướm ngàn năm
Vẫn reo rắc mãi không chùng tiếng tơ
Ta nghe chừng nước xa bờ
Mây xa cung Quảng dật dờ gió đông
Nhặt khoan liên khúc hoài mong
Hết đời của dế, toại lòng được chăng?
HUYỀN CHƠN
VỌNG TÂM
Ngồi xem mình tỉnh hay mê
Vọng tâm dẫn lối đi về mông lung
Xuyên qua âm hưởng côn trùng
Nghe như tấu khúc hãi hùng cõi ma
Hơi thu thoang thoảng từ xa
Gió đưa chiếc lá la đà vàng khô
Thời gian để lại hoang mồ
Lẫn đi vào cõi hư vô mấy lần
Ham gì một kiếp não thân
Khổ nhiều vui ít, tiền trần tối tăm
Mai dầu dự cuộc trăm năm
Xem như chẳng có tình thâm nghĩa dày
Bởi nhân quả xấu đời nay
Mà ra quỷ dữ một bầy quanh ta
Xin hồn đi thật là xa
Đừng dan díu nữa bóng ma hồng trần.
HUYỀN CHƠN
VỌNG TIẾNG TRĂM NĂM
Chiều nay trên thánh địa
Đàn nhạn trắng bay về
Tổ cũ bồi hồi nhớ
Trăm năm một ước thề
Hai cội đa già sừng sững đứng
Trơ cùng tuế nguyệt đợi chờ ai
Tam quan lặng lẽ nhìn sen nở
Hoài vọng ngày nao buổi Đạo khai.

       HUYỀN CHƠN



Huệ Khải / THƠ NGƯỜI ÁO TRẮNG



NHỚ BÁC CHƠN THIỆN MINH
Người đã đi rồi tôi vẫn mang
Trong tâm một dáng rất dịu dàng
Người bước dặt dè qua bửu điện
Nắng chiều cũng nhạt lúc xiên ngang
Những lúc ngồi bên giữa hội trường
Thoảng chen đạo vị ấm trầm hương
Phảng phất hiện trên vầng trán rộng
Nếp thời gian đọng nét thân thương
Hay lúc về chung khi họp tan
Phố khuya thong thả đạp song hàng
Người vẫn lặng chìm trong xa vắng
Hồn còn vương vấn việc Cơ Quan? *
Và nhớ làm sao một nụ cười
Nửa chừng mệt mỏi, nửa nhàn vui
Màu khăn đen chiếu soi màu áo
Phơ phất làn mây lửng giữa trời
Người đã đi rồi tôi vẫn nghe
Quanh đây đồng vọng tiếng ai về
Vẫn giọng thâm trầm trên bục giảng
Chan chứa tình thương điệu giác mê
Và vẫn còn trong ký ức tôi
Lời ai từ tốn nhủ khuyên tôi
Huyết mạch dù riêng hai lớp tuổi
Đạo mạch hòa chung một nhịp thôi
Từ độ người đi tôi nghiệm ra
Đạo không chi cả, chẳng gần xa
Nhưng trong cuộc sống người chơn đạo
Đạo hiện nên hình qua chính ta.
HUỆ KHẢI
* Khoảng cuối năm 1975 chi bộ Kiêm Ái (Hội Thông Thiên Học Sài Gòn) ngưng hành đạo. Bác Nguyễn Văn Minh sang tu hành tại Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý Cao Đài Giáo Việt Nam (nay là Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý Đại Đạo), giữ trọng trách về Văn Hóa, được Đức Mẹ ban thánh danh Chơn Thiện Minh. Sau khi quy thiên, bác đắc quả Thiện Minh Chơn Thánh.
TẠ ƠN
Tạ ơn Thầy âm thầm đưa con tới
Chiếc thuyền từ giữa bể khổ đầy vơi
Thân nghiệp chướng nếu không Thầy soi lối
Con làm sao thành thật biết ơn đời.
HUỆ KHẢI
THƠ MÙA THU
Mẹ già lòng vạn cổ
Trăng khắc khoải canh tàn
Gương ao chưa thêm đóa
Lệ theo lệ nối hàng
Thương cành sen lang thang.
HUỆ KHẢI
VỀ ĐI THÔI
Em về tìm lại Nhà Thầy
Còn đây hơi ấm những ngày yêu thương
Giang hà mấy độ phong sương
Còn đây nguyên vẹn con đường quê xưa
Niệm câu vô tự đại thừa
Trôi đi chuyện nắng chuyện mưa phận người
Về đi thôi
Về đi thôi
Đừng cho trăng muộn bên trời mòn trông.

HUỆ KHẢI

Hàn Ngọc / THƠ NGƯỜI ÁO TRẮNG

Image result for sailboat

BÀI THƠ THIÊN ĐẠO ĐẠI THỪA

Bài thơ thiên đạo đại thừa
Là thơ đã dứt nắng mưa trong lòng
Ý thơ vượt khỏi thời không
Tình thơ phá chấp giữ lòng như như
Thể thơ là chiếc thuyền từ
Đưa người được luyện lò cừ thoát mê
Tâm thơ nguyện một lời thề
Độ người trần thế sớm về vị xưa
Nên thơ thiên đạo đại thừa
Là thơ thoát tục, là vừa tình thương.
HÀN NGỌC

CHIỀU VĨNH NGUYÊN

Một bữa tôi về đến Vĩnh Nguyên
Nắng chiều thôi đốt mái tây hiên
Trong tre con sáo đang già chuyện
Tôi ngắm chùa say giữa giấc thiền
Cảnh vật quanh chùa cũng lặng yên
Ngàn cây hội lá tập trung thiền
Chân mây nhuộm ánh hoàng hôn đỏ
Ai luyện lò cừ, ngún lửa thiêng?
Một tiếng chuông ngân tìm khoảng trống
Bao la, khoảng trống đã tham thiền
Một giây, một phút, tâm an định
Tôi tưởng như vừa lạc cõi tiên.

HÀN NGỌC


05-4-1983


Đơn Tâm / THƠ NGƯỜI ÁO TRẮNG

Image result for drop
GIỌT TÌNH THƯƠNG
Con xin cúi đầu
Xin cúi đầu
Trước tình thương bao la
Của Đức Mẹ kính yêu
Con xin làm
Giọt tình thương
Trong mắt Mẹ
Đại dương
Con xin như Mẹ
Thương nhân sanh
Vì tình thương
Không kể sang hèn
Không kể dại khôn

Con xin như Mẹ
Thương con chim lạc đàn
Thương con nai ngơ ngác
Thương con hổ hung tàn
Con xin như Mẹ
Yêu cành liễu thướt tha
Yêu giọt sương trên lá
Yêu dòng suối chảy qua
Khi con yêu như Mẹ
Lòng con
Tràn đầy càn khôn
Khi con yêu như Mẹ
Con nghe lời Thầy
Phù trì đâu đây.

ĐƠN TÂM

Đạt Đức / THƠ NGƯỜI ÁO TRẮNG

Image result for pebble stone
CHỮ BẦN
Vui với người xưa một chữ bần
Một bầu trời đất náu nương thân
Mai chiều đi lại cùng trăng gió
Khuya sớm vào ra với khí thần
Trường đời, danh lợi tâm không bận
Cuộc thế được thua ý chẳng cần
Say mùi đạo vị quên ngày tháng
Vui với người xưa một chữ bần.
ĐẠT ĐỨC
CHỮ KHÔNG
Ráng học cho làu một chữ không
Chữ không vẹn giữ ở nơi lòng
Không tâm không cảnh đâu trần cấu
Không ngã không nhân chẳng dị đồng
Soi bóng đài gương, gương hiện bóng
Quá sông cánh nhạn, nhạn trầm sông
Dị đồng, trầm hiện lòng không bận
Ráng học cho làu một chữ không.
ĐẠT ĐỨC
CHỮ NHÀN
Vui với người xưa một chữ nhàn
Trong bầu trời đất rộng thênh thang
Trăng đèn, gió quạt say mùi đạo
Trà nhắp, thơ ngâm toại chí nhàn
Có có không không tuồng thế sự
Thua thua được được chuyện trần gian
Dù tiên tuy chửa nhưng không tục
Vui với người xưa một chữ nhàn.

ĐẠT ĐỨC

Cát Tường / THƠ NGƯỜI ÁO TRẮNG

Image result for grass
CHỈ XIN LÀ CỎ
Em chỉ là cỏ thôi
Làm êm bước chân người
Em chỉ là cỏ thôi
Xanh mát màu mắt ai
Và chỉ khi là cỏ
Mới rộ nở hướng dương
Và chỉ khi là cỏ
Mới thấm đẫm hơi sương.
CÁT TƯỜNG
KHÔNG ĐỀ
Tôi là cây cỏ
Người là hướng dương
Ai đâu thấu tỏ
Cỏ cũng như người.

CÁT TƯỜNG