Chủ Nhật, 26 tháng 3, 2017

Trần Dã Sơn: GỞI NGƯỜI ÁO TRẮNG 5/5

Image result for flowers
31. VỀ ĐÂU
Đâu biết rằng mai về chốn nào
Bão đời khuấy động vũng chiêm bao
Gởi theo hơi thở lời non nước
Với cả tình thương cả ước ao
Ta vẫn từng qua lại chốn này
Vẫn trời xanh thẳm vẫn ngàn cây
Vẫn con đường nhỏ lung linh sáng
Rớt xuống vai ai giọt nắng gầy
Cố quận xa mấy dặm sơn khê
Đêm tàn chưa thấy bóng sao khuê
Ngẩng đầu cánh vạc bay về muộn
Ngày mới chớm sang vội nhớ quê
Chẳng biết rằng mai ta đi đâu
Thương đời còn lắm chuyện nông sâu
Nghĩ mình chưa trả cho xong nợ
Đã thấy thời gian phủ trắng đầu
Đã thấy quanh ta lắm bộn bề
Những là dang dở với muội mê
Thôi đành yên lặng nghe hơi thở
Dẫn dắt hồn ta tới nẻo về.
Tháng 5-2015
32, VỀ NGUỒN
Bỏ lại đằng sau chiều hoang sắc đỏ
Con nước về nguồn con nước trôi êm
Em cõng thời gian trên đôi vai nhỏ
Chiếc gùi đu đưa từng bước chân mềm
Ta trở về rừng, rừng sâu cô tịch
Ta trở về đâu cuối bãi đầu ghềnh
Đá núi hoang vu đền đài tĩnh mịch
Tóc trắng ngàn lau mây chiều buồn tênh
Em tìm về đâu, hỡi nàng sơn nữ?
Trong cuộc đổi dời gió táp mưa sa
Chỉ có rừng thiêng tháng năm ấp ủ
Chỉ có đại ngàn che chở cho ta
Cây tỏa bóng mát râm mùa cổ tích
Cây rải lá vàng nâng bước chân đi
Con nước về nguồn trùng trùng xanh biếc
Người tìm về nguồn thơm dòng cổ thi
Em tìm về đâu, hỡi nàng sơn nữ?
Lồng lộng trời xanh không mất không còn
Hóa hóa sanh sanh khắp trong hoàn vũ
Thượng Đế: Tình Thương, Sự Sống, Cội Nguồn.
33. VU VƠ
Lên cao hỏi gió reo cây
Có bao nhiêu cuộc vơi đầy biết không
Xuống đồi hỏi nước suối trong
Chảy bao nhiêu nữa ngược dòng về nguyên
Vu vơ hỏi cỏ lưng triền
Sanh sanh diệt diệt tự thiên nhiên bày
Khi xanh mượt lúc úa gầy
Trong vòng luân chuyển ai rày đặt ra
Buồn buồn nhớ bạn phương xa
Có chi là chén quan hà tiễn đưa
Hết đi sớm lại về trưa
Ngẩng đầu bắt gặp cơn mưa ngỡ ngàng
Biết nhau giữa cõi địa đàng
Chào nhau một tiếng hai hàng mưa bay
Vu vơ lại đếm ngón tay
Sáu mươi bảy tuổi dạn dày đủ chưa.
Tháng 5-2015
34. XIN CHÀO
Chào em giọt sương lung linh
Đậu trên lá cỏ cho bình minh ca
Chào em cánh gió dặm xa
Đem mùa xuân đến cho hoa hé cười
Chào em em-rất-là-người
Cho con nắng hạ bên đồi bớt nung
Chào đời đời cũng bao dung
Chút tình thương có thủy chung thu vàng
Chào ai tri kỷ hồng nhan
Có đông tàn lệ cho ngàn mây giăng
Chào người xưa chốn vĩnh hằng
Và chào cả những đêm trăng quê mùa
Xin chào cái được cái thua
Cái không cái có là đùa đấy thôi
Giờ vui thì đã vui rồi
Giờ buồn héo hắt đôi môi nhạt nhòa
Có gì toan tính bán mua
Cong lưng gánh nợ ngày qua qua ngày
Xin chào bằng những hai tay
Trở về nhà Thánh ngày ngày kệ kinh
Mà xem xét lại lòng mình.
35. XUÂN GỬI BẢN LÀNG
Gió đông mang bánh mứt về
Đợi xuân cô gái Ê Đê nhìn trời
Tiếng cồng chiêng mất đâu rồi
Nghe hồn rừng núi hồn người bơ vơ
Đàn con của Mẹ Âu Cơ
Mấy ngàn năm nét cổ sơ chưa tàn
Mấy ngàn năm giữ giang san
Ngăn thù mở đất, đại ngàn xưa đâu?
Gió đông mang lại chút sầu
Để xuân trong cặp mắt sâu ngỡ ngàng
Tôi về thưa với bản làng
Dẫu sao đi nữa còn Giàng còn xuân *
* Giàng (tiếng Ê Đê): Ông Trời.
36. XUÂN HUYỀN SỬ
Tôi lạc vào huyền sử
Giọt thời gian chảy dài
Long lanh màu thạch nhũ
Xuân hồng trong mắt nai
Gió ru đá xếp chồng
Rừng ru chiều mênh mông
Khói vương bờ suối vắng
Ai thả bè sang sông
Tôi nghe chừng tịch mịch
Thấm vào hồn cỏ cây
Sương leo qua đồi vắng
Bò trên đôi vai gầy
Tôi lạc vào huyền sử
Giữa đất trời như nhiên
Người xưa ngủ êm ả
Còn đâu nỗi muộn phiền
Mùa xuân thì còn non
Cỏ xanh đan lối mòn
Tôi lạc vào huyền sử
Tình thương lên vàng son
2015
37. XƯA NAY
Từng con nước cũng nhọc nhằn bồi lở
Khúc giao mùa sông bể tỏ lời ru
Tiếng ai gọi từ ngàn xưa bỡ ngỡ
Đêm nằm nghe sóng lá vẫy rì rào
Ngày Giêng Hai nắng trên đầu lưu luyến
Áo hồng đào mấy thuở ủ hương xưa
Hương của đất với hương trời hòa quyện
Người đã về hay người vẫn còn chưa
Rồi năm tháng cõng tuổi xuân chạy trốn
Bỏ già nua lẽo đẽo bước chân đời
Thấy thấp thoáng bóng thời gian thỏn mỏn
Chờ bên song cuộc chia biệt đầy vơi
Đêm chở khúc vô thường theo nhịp thở
Giữa có không ai nhận diện được mình
Tay lần hạt để gỡ dần duyên nợ
Hồn trầm luân về gõ cửa hư linh.

Trần Dã Sơn