Thứ Hai, 27 tháng 3, 2017

Huyền Chơn / THƠ NGƯỜI ÁO TRẮNG

Image result for "CHIM VẠC"
CÁNH VẠC
Lơ thơ cánh vạc lưng trời
Khi qua biển bắc khi dời non nam
Đôi chân còn dính bụi phàm
Những mong nương bóng hoa đàm tịnh thân
Ngước trông lên đỉnh phù vân
Như xa xa tít, như gần gần đây
Sương khuya đọng giọt lệ đầy
Lòng ai thổn thức chuỗi ngày phiêu du.
HUYỀN CHƠN
GHÉT THƯƠNG
Cái nỗi ghét thương lắm đoạn trường
Gia đình, xã hội bã như tương
Ghét ai lại muốn ai cùng ghét
Thương ấy thì mong ấy xúm thương
Ghét khiến đồng tiền to tợ núi
Thương xui túi bạc nhẹ như sương
Làm sao ra khỏi vòng thương ghét
Để được thong dong chốn Phật đường.
HUYỀN CHƠN
MỘNG DU
Chập chờn trong giấc mộng du
Không lay mà tỉnh, không ru mà trầm
Tỉnh mê vào cuộc trăm năm
Rằng sao đúng lối, sao lầm nẻo đi?
Loanh quanh cũng mặt đất nầy
Hướng đâu thẳng hướng về Tây thiên nào?
Siêu nhân đâu tận trời cao
Sống cùng hạ giới nếm bao vui buồn
Kịch đời phô diễn lắm tuồng
Tiệc đời chiêu đãi cao lương, thanh bần
Khổ cam chan lẫn toan tân
No nê một kiếp thân trần đủ chưa?
Thà vui những bữa tương dưa
Bạn cùng cây cỏ nắng mưa nặng tình
Linh đinh ai cũng linh đinh
Nhục vinh ai cũng nhục vinh cả rồi
Ra sao, quả trót một đời
Cho tàn bữa tiệc rong chơi cõi trần
Hoàng hôn rũ áo phong vân
Chắp vào đôi cánh thiên thần mà bay.
HUYỀN CHƠN
MỘT THOÁNG BỤI PHÀM
May sao ta lại làm người
Hòa chung tiếng khóc giọng cười thế gian
Giữa trời nắng táp mưa chan
Trên dòng chìm nổi, hợp tan mấy hồi
Ngắm nhìn bèo dạt hoa trôi
Mà ngao ngán bấy cuộc đời phù du
Trót vương vào lưới trần tù
Sợi thê sợi tử rối mù quấn quanh
Tại mình, nào trách Cao Xanh
Bình tâm ngồi gỡ mối manh buộc ràng
Mịt mờ gió bụi thời gian
Sanh già bịnh chết cũng đàng ấy thôi
Chạy đâu cho khỏi luật Trời
Có ngày cũng trả lại hơi thở nầy
Hình danh theo gió theo mây
Hơn thua chỉ những tiếng rầy tiếng la
Xuôi tay xác hóa thi ma
Ích gì ôm lấy cái ta muộn phiền
Chi bằng vun vén tâm điền
Gieo mầm từ huệ định yên thần hồn
Chợ đời nhiều cảnh bôn chôn
Từ bình minh đến hoàng hôn, được gì?
Vui theo hai chữ cố lỳ
Đường tu lặng bước, kịp kỳ sang sông.
HUYỀN CHƠN
Đêm đen bắt đóm làm thơ
Vòm trời tăm tối giăng mờ vệt sương
Trong mơ ta thấy Thiên Đường
Dựng nơi lòng một phố buồn đài trang
Qua rồi cảnh ngộ hèn sang
Kẻ giàu người khó rộn ràng nhục vinh
Trời xanh, xanh sắc thanh bình
Anh em chỉ biết nhận nhìn nhau hơn
Còn đây một tấm lòng nhơn
Yêu thương trải khắp giang sơn Lạc Hồng
Còn đây một dải tâm đồng
Vẹn tình huynh đệ con Rồng cháu Tiên
Còn đây giấc ngủ bình yên
Không lo không sợ lụy phiền não cân
Còn đây nghĩa nước tình dân
Nghiêu thiên Thuấn nhựt đến gần rồi chăng?
Chợt nghe tiếng vạc gọi đàn
Thì ra là giấc mơ màng viển vông
Chỉ còn một khoảng hư không
Hiện lên những ánh lửa hồng xa xa.
HUYỀN CHƠN
TẬN THẾ
Tận thế phải chăng hết cuộc đời
Của ta và cả của muôn người
Từ đâu hiện hữu nơi trần lụy
Tới điểm hoàn không chốn bể khơi
Mình dại màng chi điều được mất
Ai khôn bươn chải cuộc đầy vơi
Vòng quay sanh tử quay quần mãi
Tận thế, làm sao đến cửa Trời?
HUYỀN CHƠN
TIẾNG DẾ
Đêm dài tiếng dế miên man
Vầng trăng vằng vặc, mây giăng lưng trời
Não nùng chi bấy dế ơi
Mà rên rỉ mãi cho đời âm u
Trăng còn khi tỏ khi lu
Bảo sao dế chẳng như ru như sầu
Ban ngày dế ở tận đâu
Để canh khuya lại trỗi câu nhạc lòng
Tường rào lấm tấm rêu phong
Dế ôm gốc cỏ khơi dòng dư âm
Tuyệt vời hơi hướm ngàn năm
Vẫn reo rắc mãi không chùng tiếng tơ
Ta nghe chừng nước xa bờ
Mây xa cung Quảng dật dờ gió đông
Nhặt khoan liên khúc hoài mong
Hết đời của dế, toại lòng được chăng?
HUYỀN CHƠN
VỌNG TÂM
Ngồi xem mình tỉnh hay mê
Vọng tâm dẫn lối đi về mông lung
Xuyên qua âm hưởng côn trùng
Nghe như tấu khúc hãi hùng cõi ma
Hơi thu thoang thoảng từ xa
Gió đưa chiếc lá la đà vàng khô
Thời gian để lại hoang mồ
Lẫn đi vào cõi hư vô mấy lần
Ham gì một kiếp não thân
Khổ nhiều vui ít, tiền trần tối tăm
Mai dầu dự cuộc trăm năm
Xem như chẳng có tình thâm nghĩa dày
Bởi nhân quả xấu đời nay
Mà ra quỷ dữ một bầy quanh ta
Xin hồn đi thật là xa
Đừng dan díu nữa bóng ma hồng trần.
HUYỀN CHƠN
VỌNG TIẾNG TRĂM NĂM
Chiều nay trên thánh địa
Đàn nhạn trắng bay về
Tổ cũ bồi hồi nhớ
Trăm năm một ước thề
Hai cội đa già sừng sững đứng
Trơ cùng tuế nguyệt đợi chờ ai
Tam quan lặng lẽ nhìn sen nở
Hoài vọng ngày nao buổi Đạo khai.

       HUYỀN CHƠN