21. MIỀN XA XÔI
Con tìm lại dòng sông năm
tháng cũ
Có còn không đất bên lở
bên bồi
Lúa có lên xanh một thời
con gái
Để nhớ ngày khoai sắn
bỗng lên ngôi
Ôi mảnh đất đêm đêm rền
xe nước
Gió nồm trôi đọt mạ hóng
sương khuya
Ngày tháng Ba thóc phơi
chưa tròn nắng
Chiều gió dông mẹ rũ rượi
nong nia
Nước phèn đóng bàn tay
đen chua chát
Dảnh mạ non xanh ngợp
ngụa đất sình
Giọt mồ hôi chan mặn mòi
con mắm
Lúa trụi trần sởn gai ốc
ba sinh
Quần vải thô cụt cùn hơn
mái rạ
Áo mỏng manh thăn thắt
gió cơ hàn
Cha cúi xuống tấm lưng
mòn hơn nửa
Gánh một đời oằn nặng
tiếng ho khan
Nghe rin rít cột kèo đêm
trở gió
Bờ phên thưa co rúm khói
ngày đông
Mẹ chẻ đời mình như sợi
lạt
Buộc xuống đàn con một
nuột long đong
Hạt cơm dẻo từ xương cha
máu mẹ
Mãi trồi lên, hụp xuống
một đời con
Đêm khói bếp lên thương
ngày giáp hạt
Góc bụi bờ cuống rạ trỗi
xanh khôn.*
* Xanh khôn: Cây lúa tái sinh từ gốc rạ sau mùa gặt.
22. MUA
Về mua một mớ nụ cười
Chia đều thiên hạ cho
người bớt đau
Mua cho hết nỗi thảm sầu
Muôn nghìn con trẻ trên
đầu xả tang
Mua cây xanh phủ đại ngàn
Mùa xuân hé nụ, cỏ hoang
nẩy chồi
Mua bình an buộc vành nôi
Đêm đêm tiếng mẹ à ơi
khắp làng
Mua tình khuyến mãi nhân
gian
Thương nhau dẫu có muộn
màng còn hơn
Mua
tham lam với giận hờn
Đào
sâu chôn chặt những cơn bão lòng
Mua
căm thù thả trôi sông
Đem
câu nhân nghĩa phát không mọi nhà.
23. MÙA VỌNG
Hãy
đốt lên em!
Ngọn
nến đầu tiên màu tím
Vóc
hao gầy điểm xuyết lá thông xanh
Ta
nắm tay nhau hướng về mùa vọng
Qua
đớn đau, phía trước sẽ an lành
Ngọn
nến thứ hai cũng màu tím nhé
Cho
lửa oan hờn lụi tắt giữa đôi tay
Cho
mặt đất tan nhanh ngày bão dữ
Trên
quê hương thôi hết cuộc lưu đày *
Ngọn
nến thứ ba màu hồng hy vọng
Cây
sẽ xanh biêng biếc giữa điêu tàn
Mẹ
ôm con qua mấy lần khô lệ
Ta
lại về rũ bỏ áo khăn tang
Ngọn
nến cuối cùng em đốt lên màu tím
Để
anh em đứng ngẩng cao đầu
Sẽ
bạt hết cuồng điên và tham vọng
Sau
lạc loài ta sẽ nhận ra nhau
Em
sẽ thấy ngày cuối cùng phán xét
Những
bàn tay điểm mặt hết Giuđa
Vùi
cho hết những tận cùng dối trá
Còn
trên tay hoa trắng nở thật thà.
* Theo Cựu Ước, ngôn sứ Giêrêmia báo cho dân Ítraen biết là Thiên Chúa sẽ sai Đấng Cứu Thế đến giải thoát họ thoát khỏi cảnh lưu đày.
Mùa Vọng dài bốn tuần lễ trước lễ Giáng Sinh (25 tháng 12), để dọn lòng đón Chúa.
Bốn cây nến tượng trưng cho bốn tuần trước lễ Chúa Giáng Sinh, mỗi tuần đốt một cây. Ba cây màu tím tượng trưng cho sám hối và một cây màu hồng dùng cho Chúa Nhật thứ ba để nói lên niềm vui vì Chúa đang đến.
24. MƯỜI MƯA
Một
mưa lúa trổ đòng đòng
Màu
no ấm đã về trong mắt người
Hai
mưa em nửa nụ cười
Chiều
qua sông vắng có người ngẩn ngơ
Ba
mưa đọng giữa bài thơ
Mùa
xuân ở lại, giấc mơ nẩy mầm
Bốn
mưa hoa khế ngoài sân
Tím
lên màu áo, ngại ngần mắt xanh
Năm
mưa lộc biếc đầu cành
Hương
thơm tỏa đến ngọn ngành yêu thương
Sáu
mưa dìu dặt đêm trường
Vùi
trong cõi mộng, nghê thường bay lên
Bảy
mưa giọt sữa thần tiên
Cho
sa mạc cũng hóa miền cỏ non
Tám
mưa nửa cuộc đời mòn
Thèm
nghe tiếng bước chân son ngày nào
Chín
mưa biển sóng rì rào
Hải
âu lùa ngọn gió vào bên song
Mười
mưa ngát nụ sầu đông
Trên
bàn tay chỉ không không một lời.
25. NGƯỜI CÓ CÙNG TA TRỞ
LẠI KHÔNG
Người
có cùng ta trở lại không?
Trời
Giêng, Hai mây chảy bềnh bồng
Sông
xưa đã lở bồi mấy khúc
Con
sóng vỗ hoài vào mênh mông
Người
có cùng ta trở lại không?
Lúa
thì con gái mượt như nhung
Nồm
lay mùa dậy từng chân lá
Vắng
một bàn tay chửa ngậm đòng
Người
có cùng ta trở lại không?
Ao
sen trước ngõ đã lên hồng
Sương
khuya hay mắt ai ngày ấy
Cánh
lá viền thon một nét cong
Người
có cùng ta trở lại không?
Sao
bỏ làng quê, bỏ cánh đồng
Chim
sáo bay xa thời tóc ngắn
Bồ
kết còn thơm mãi bến sông
Người
có cùng ta trở lại không?
Bóng
quê hương xoáy giữa muôn trùng
Bên
tai gió dội mòn vách nứa
Lối
cũ chừng như đã rêu phong.
26. RỒI
Rồi
cha, rồi mẹ, rồi mình
Rồi
bụi lem luốc một linh hồn đầy
Rồi
trời, rồi gió, rồi mây
Rồi
khuôn nhật nguyệt trên tay rã rời
Rồi
thương, rồi khóc, rồi cười
Rồi
đất bó lại cho người chiếu manh
Rồi
vàng, rồi đỏ, rồi xanh
Rồi
con chim khóc trên cành nhân gian
Rồi
địa ngục, rồi thiên đàng
Rồi
hai con mắt bàng hoàng tử sinh
Rồi
tìm trong chốn lặng thinh
Rồi
ba nghìn cõi biết mình về đâu.
27. THEO DÒNG
Mai
người về cố quận?
Hiu
hắt bờ sông xa
Lòng
thuyền vương sợi tóc
Một
người đã đi qua
Mắt
nai ngày xa mẹ
Lạc
giữa rừng hoang vu
Bão
đời xô mấy nỗi
Gót
chân mòn lãng du
Rừng
mấy mùa trút lá
Gió
mấy mùa bão giăng
Nai
về bên suối cũ
Bóng
ngã dài đêm trăng
Bàn
tay chia mấy ngón
Sông
chia mấy nhánh đời
Thuyền
xuôi về một hướng
Ta
xuôi về một nơi.
28. THIỆN KHÚC
Còn
đâu đó những bàn tay run rẩy
Những tàn thân ngoắc ngoải giữa cơn đau
Ta cúi xuống tâm người đan sít lại
Dây yêu thương lặng lẽ nối hai đầu
Có em bé gập mình cơn đói lả
Mẹ lưng còng thắt dạ tấm xương khô
Hạt cơm dẻo thảo thơm tình gốc rạ
Trong lòng
tay giọt nước hóa cam lồ
Và
không ít những tủi hờn vong phế
Tự bao giờ
huyết lệ đã trùng dương
Ta chung đắp
những khuyết tròn dâu bể
Trên tàn phai
rạng đỏ sắc hoa hường
Vẫn chưa
hết lòng người chia giới tuyến
Đất phun trào mặt biển
dấy phong ba
Thì chưa mỏi gót chân
người tận hiến
Thắng yên cương giục vó
gọi sơn hà
Vòng lẩn
quẩn nẻo phù sinh là thế
Vết thương đời đâu có dễ
nguôi ngoai
Đây nắm lá xin người băng
bó lại
Dẫu liền da vết sẹo cứ đau
hoài
Xin quỳ
xuống trọn thành câu sám nguyện
Cầu hồng ân Từ Phụ độ
quần sanh
Con suối khát reo quanh
lời sữa ngọt
Qua điêu tàn sỏi đá bốn
mùa xanh
Rồi mai
mốt trần gian thôi lệ ứa
Những bình minh trải lụa
núi cùng sông
Anh em bốn bể cầm tay lại
Đạo với đời chung một chữ
đồng.
Tháng 7-2015
29. TỰ KHÚC
Ta ở đâu vào cuộc tử sinh?
Trăm năm cát bụi gọi tên
mình
Vói tay rụng rớt nhành hư
ảo
Mải miết chân trần vũng
điêu linh
Như thể quỳnh hoa đêm ngát hương
Sớm mai thức dậy đã vô
thường
Ơ hay sinh kiếp phù dung
nhỉ!
Mới nắng mai giờ tỏa khói
sương
Thác ngược ghềnh xuôi lạ gì đâu
Tơ nhện phù sinh bụi kín
đầu
Nép mình tâm bão tìm
phẳng lặng
Mượn đáy sông hồ chôn bể
dâu
Khép lại nghìn năm sóng não phiền
Mở lòng xe chặt mối tâm
duyên
Đã hay hương sắc bồ đề
dậy
Ta gác đời say một giấc
thiền.
30. VÔ ĐỀ
Xua mây về cuối thượng ngàn
Xin đừng quay lại trần
gian muộn phiền
Ru đời niệm khúc bình yên
Ru ta bằng một giọt thiền
nhẹ tơ
Sông sâu nước chảy ơ hờ
Có viên đá cuội nằm chờ
vãng sanh
Bằng lăng hé nụ mong manh
Nghiêng mình tím vạt cỏ
xanh bên đường
Nắng mai rụng xuống tà
dương
Phù dung trỗi khúc vô
thường để quên
Gối đầu vào chỗ không tên
Sớm mai thức dậy đã quên
mình rồi
Hạt sương đậu nhánh bồi
hồi
Trong veo chờ ngọn nắng
trời bay đi
Triền đê ngọn cỏ xanh rì
Nửa đêm úp mặt thầm thì
trong mê
Tìm chi trong chốn bộn bề
Bao nhiêu người đến lại
về tay không
Trần ai gió bụi phiêu
bồng
Bứng cây vô niệm đem
trồng mười phương
Áo khăn xếp lại lên đường
Theo bàn tay chỉ về
phương trăng ngời.
Huỳnh Văn Mười