11. ĐI TÌM
Đi tìm mình ở nơi đâu
Trong chơi vơi cõi bạc đầu nầy chăng?
Nghe hơi đất thở nhọc nhằn
Nghìn năm trầm tích đã hằn vết roi
Rồi ngày lững chững vành nôi
Vói tay vịn mé vai đời đứng lên
Sâu trong chớp bể mưa rền
Nước từ vô thủy chảy vênh cánh bèo
Xoắn mình làm sợi dây neo
Buộc duyên nợ với đói nghèo trầm kha
Gió từ tiền kiếp thổi qua
Hạt mầm rơi xuống giữa sa mạc tình
Nở thành một đóa vô minh
Cái tâm cùng với cái hình sóng đôi
Lập lòe ngọn lửa
ma trơi
Tàn tro vón lại
thành người vô duyên
Nghĩa nhơn quấn
giữa đồng tiền
Cái danh, cái
lợi đem xiềng xích nhau
Một hôm nước rẽ
chân cầu
Một hôm đất bỗng
trắng màu thời gian
Gió rơi vách đá
đại ngàn
Lửa rơi xuống
nỗi bàng hoàng tử sinh
Về ngồi gột vết
điêu linh
Soi vào trong bỗng thấy mình hiện
thân.
12. HẠT LÚA
Bông lúa cựa mình như muốn gọi ta đi
Mượt mà xanh bên chiều cơn gió thổi
Em chắc, lép trong bàn tay nóng hổi
Giọt sữa thơm chờ ngọn nắng mai về
Hạt mùa nghiêng nòn nõn cánh tay giê
Tiếng ràn rạt nhảy reo trên vành mủng
Nắng đổ nghiêng theo dáng chiều mẹ
đứng
Như hàng cau rọi bóng xuống hiên nhà
Áo phai màu theo khoảng cách nào xa
Mỗi lần ghé thăm ngập ngừng năm tháng
Cọng rơm vàng cũng trầm tư lơ đãng
Nhớ bàn tay nắm mạ mướt trong đêm
Rét ngày đông rơm lót ổ chăn êm
Nơi chái bếp trái khế vàng chín mọng
Tiếng gà trưa gáy nghe chừng vỡ giọng
Cánh đồng sâu sùi sụt bóng mưa sa
Những đói nghèo năm tháng cũng trôi
xa
Giật mình nhớ một thời sao da diết
Trên đất đá đã chồi non lộc biếc
Tận chân trời ngan ngát một màu xanh
Giọt sương khuya ngậm vành lá mong
manh
Ánh trăng rọi bước chân người lữ thứ
Về nong nia đón mùa vàng đến ngự
Đất yên lành giọt sữa mẹ cưu mang.
13. HẠT NẮNG ĐỂ DÀNH
Gom từng hạt nắng tháng Ba
Từ sương ngớt giọt đến tà dương buông
Sảy sàng một nắm lưng lưng
Để dành cho mẹ đến chừng rét rong
Thân con tựa gié đòng đòng
Hạt lừng, hạt lép, hạt long đong này
Mưa phùn trở ngọn lay phay
Cựa mình con lọt kẽ tay, mẹ buồn
Quê nghèo gặp đận mưa tuôn
Cuối mùa, giáp hạt gió luồn bếp không
Lom khom cánh võng cuối đồng
Tả tơi áo mẹ, con không dám nhìn
Tre già nép bẹ
mo xinh
Lưng già, đất
cháy còn in dấu phèn
Nằm ôm lưng mẹ
hằng đêm
Hít mùi túng quẫn
đã quen nửa đời
Hôm nay khói đã
về trời
Nghe thiên thu tiếng gọi mời cỏ xanh
Xa rồi một dải chiếu manh
Con gom hạt nắng để dành cho ai?
14. HỎI
Hỏi trăng - khuyết
nửa vành nôi
Hỏi mây - giăng
mắc tím đồi dốc xưa
Hỏi chiều - rấm rứt
cơn mưa
Chớm bông cỏ ngậm đã thừa lũ dâng
Nhắm đôi mắt lá tần ngần
Chưa tàn xuân rụng trắng phần mộ hoa
Hỏi lầm lụi hạt
phù sa
Có thương mùa
lội ngược ra cánh đồng
Lúa đương thì
hỏi cơn dông
Nửa đêm trở dạ
nhánh đòng đòng run
Hỏi chân bước
lẹm vết bùn
Giang hồ mấy
thuở hát cùn lời ru
Hỏi thân cát bụi
mịt mù
Trăm năm khép mở
cánh phù du bay
Hỏi bình yên
trái đất nầy?
Một thân trần
trụi bàn tay chia mười
Mong manh giữa cuộc khóc cười
Còn riêng một góc cho người ngả lưng.
15. KHÁT VỌNG
Con suối nhỏ đêm mơ về biển lớn
Dòng sông qua muôn vạn thác ghềnh
Đời dông tố chở khoang thuyền đã khẳm
Gió trùng xô cánh buồm mãi lênh đênh
Mở lồng ngực hứng mặt trời mới lớn
Vung nhịp chèo ngọn sóng đẩy triều
lên
Chim sáo nhỏ đêm mơ về rừng cũ
Đôi cánh gầy côi cút giữa bao la
Đời cạm bẫy những vòng tay đã khép
Ngậm hạt cay mùa đắng tháng năm qua
Tim hối hả, rừng ơi chờ ta nhé
Giữa đại ngàn tung cánh vỗ trời xa
Đóm lửa nhỏ đêm mơ về ngọn nến
Thoi thóp tàn đợi một cánh tay khêu
Ngày chết lịm trong màu đêm nhức nhối
Chợt bùng lên vẫy gọi mặt trời theo
Hãy trỗi nhạc ngâm lên bài hạo khí
Chín màu trời rực cháy lửa tim reo.
16. KHÚC RU
Cái ngủ… mày ngủ cho ngoan
Mẹ còn đi chợ đò ngang sông chiều
Cánh cò quạt tóc liêu xiêu
Con cua, cái cáy bước liều vào thơ
Mẹ đi từ sáng
tinh mơ
Gánh tiền
khiên đổ xuống bờ sông sâu
Cái ngủ… mày
ngủ cho lâu
Để chị gánh
nước rửa câu lụy phiền
Bóng cau ngã
xuống trần duyên
Ngủ đi trăng
lặn qua miền cỏ xa
Cái đũa… là
đũa thật thà
Gắp đôi sợi
tóc buộc qua tình người
À ơi… cái ngủ
thật tươi
Đêm đông văng
vẳng nụ cười tháng giêng
Ngủ đi cái
ngủ thật hiền
Câu thơ lặn
lội bên triền áo cơm
Mái nhà thiếu
một cọng rơm
Để trưa nắng
lọt miếng cơm khô rồi
Cơm khô cho
kiến… à ơi
Ngủ đi thật
chín cho đời tỉnh ra.
17. KÝ ỨC RẠ
Gốc rạ bén
xanh ngày con nước rút
Hạt phù sa ôm
chân cỏ ven bờ
Mây giấu tóc
gốc rơm buồn rũ mục
Gió buông lời
quanh ngọn nến bơ vơ
Thềm rêu cũ dấu chân ngày con trẻ
Mướp cong queo dáng mẹ nhói hoa vàng
Mẹ líu quíu lửa rơm cười nhễ nhại
Khói nghẹn ngào cay xé mắt thời gian
Ta nặng nợ cùng quê, cùng con đất
Giếng khơi trong ai thả nhớ nghìn
trùng
Soi bóng thấy dư thừa râu tóc trắng
Ngoảnh mặt vào câm lặng nước rung
rung
Gối đã mỏi trong màu chiều nắng vãn
Gió ngày xưa lạnh ngắt đến bây chừ
Xin gởi chút nghĩa ân vào gốc rạ
Ta cúi đầu xuống trăm ngã ưu tư.
18. LÁ BỎ
Một mai lá bỏ cây rừng
Vầng trăng úp mặt trên từng nhân gian
Khuyết tròn chi lắm đa đoan
Rửa hương gột phấn khơi ngàn tịch nhiên
Một mai lá bỏ
niềm riêng
Bụi trần thôi
hắt qua miền vô ưu
Sau lưng rụng
trái oan cừu
Sông hồ chìm nổi
còn lưu luyến gì
Một mai lá bỏ lời
thề
Câu kinh chợt
tỉnh giấc mê giữa đời
Biển trần một
cuộc rong chơi
Vùi thân chi để
luân hồi mà đau
Một mai lá bỏ
cung sầu
Nguyệt cầm rã
phím trên màu thời gian
Ngón xưa rỏ máu
hai hàng
Ngời trên ngọn
sóng Tiền Đường trổ hoa
Một mai lá bỏ
quê nhà
Huyễn du trong
giấc Nam Kha ngậm ngùi
Bồng bềnh ngọn
sóng trôi xuôi
Nước trong veo
chẳng vấy mùi lợi danh
Một mai lá bỏ
thị thành
Vùi thân cỏ mục
rêu xanh đại ngàn
Bới tìm trong cõi nhân gian
Chút yêu thương dẫu muộn màng cho
nhau
Một mai lá bỏ
niềm đau
Khói hương vịn
khúc kinh cầu siêu thân
Trắng tay giữa cuộc phong trần
Thôi thì xong cuộc nợ nần trả vay
Một mai lá bỏ
bạn bầy
Chiếu manh đắp
mặt ngủ say bên đời
Vòng tay xưa mẹ à
ơi
Vỗ về cát bụi những lời cỏ xanh
Một mai lá bỏ
ngọn ngành
Rơi trong vô
định thôi đành thịt da
Nghiêng vai giũ
bụi ta bà
Hóa thân ngọn khói chiều tà nhẹ bâng.
19. LUÂN HỒI
Trèo lên triền dốc hỏi cây:
Bao nhiêu lá rụng đã dày gót chân?
Thưa rằng: Muôn nỗi trần thân
Lá rơi lại mọc dưới sân luân hồi.
Nhẹ nhàng hỏi vạt mây trôi:
Thác ghềnh đêm có vọng lời đại dương?
Thưa: Mây giong ruổi dặm trường
Tự nguồn nước đổ về phương sóng ngàn.
Nôn nao hỏi giọt trăng vàng:
Xiêm y mấy lớp, dung nhan mấy mùa?
Thưa rằng: Nguyệt tự ngàn xưa
Hết đầy lại khuyết cho vừa truân
chiên.
Lặng thầm hỏi gió tịch nhiên:
Thân ta liệu bước ra miền vần xoay?
Rằng: Khua sạch bụi chốn nầy
Thân tâm thanh tịnh, hiển bày chân
như.
20. MAI VỀ
Mai về gối lại áo nâu
Nếm mồ hôi cũ mà đau xót mùa
Nghìn đời mấy nỗi được thua
Oằn lưng cõng suốt nắng mưa qua đồng
Mai về vọc cát bãi sông
Nằm nghe con
nước lên ròng giữa cơn
Tiếng khuya sóng
vỗ chập chờn
Lở bồi chìm
khuất tiếng hờn đêm trơi
Mai
về giặt áo giếng khơi
Vắt
cho khô kiệt những lời bể dâu
Phơi
cho bạc trắng dãi dầu
Tóc
xanh lại mướt mái đầu sau xưa
Mai
về − mai người về chưa?
Tôi
đi qua hết cơn mưa ngày nào
Rơm
vàng níu gót xôn xao
Rằng người năm cũ đến bao
giờ về?
Huỳnh Văn Mười