21. LUÂN HỒI
Một mai lá lại bỏ rừng
Gió
hiu hắt lạnh từ bưng biền về
Nắng
buồn bỏ lại chân đê
Biển
khơi bỏ cánh buồm rê dạt bờ
Người vừa vào chốn cổ sơ
Để
hang động vắng nằm chờ tái sinh
Núi
đồi đón sợi bình minh
Thời
gian gõ nhịp nhục vinh với đời
Ai hong tóc ướt dưới trời
Cho
mây mưa gọi trùng khơi về nguồn
Bão
dông rơi rớt hạt buồn
Nghiêng
nghiêng
mỏng
cánh chuồn chuồn nhỏ nhoi
Một mai cát bụi mệt nhoài
Hóa
thân trở lại hình hài nhân gian
Chim
rừng cất tiếng hót vang
Người
xưa bừng tỉnh giấc ngàn năm qua
Một mai bỏ lại hơn thua
Gọi
hồn cây cỏ vào mùa công phu
Xa
rồi cát vẩn bụi mù
Đeo
vai phong nguyệt ngao du sông hồ.
Tháng 6-2016
22. LỤC BÁT VIỆT NAM
Câu thơ lục bát vào đời
Là như giọt nước trùng khơi mấy mùa
Kể gì đến chuyện hơn thua
Mà nghe chiếc lá gió đùa nhẹ tênh
Khẽ khàng ai đẩy chiều lên
Cho thơ bay lạc qua miền nhân gian
Này con suối, này đại ngàn
Lưng chừng lều cỏ thênh thang núi già
Câu thơ lục bát của ta
Vơi vơi thác đổ la đà sương lam
À ơi tiếng Mẹ Việt Nam
Nguyễn Du bay bổng trên vòm trời Đông
Vịn lời thơ vén cửa không
Tìm chân như ở trong vòng tử sanh
Ai người rũ áo lợi danh
Câu thơ rẽ lối trăng thanh vào thiền.
23. MAI
Mai về hỏi gió cao
nguyên
Gió bay có biết đến miền nào chăng
Mai về hỏi sương mù giăng
Sương rơi để lạnh lòng trăng có buồn
Mai về hỏi nước đầu nguồn
Đã qua bao núi bao truông đèo rồi
Mai về tôi hỏi chính tôi
Rằng khi đầu bạc còn, thôi yêu đời.
Tháng 12-2014
24. MỘT ĐỜI
Con
nắng ngủ muộn màng trên lối cỏ
Tay sương chai nước mặn ngấm hơi phèn
Mẹ tần tảo suốt một đời nghèo khó
Mùa đông về áo rách ủ ho hen
Cha tất bật với
tay cày tay cuốc
Mạ non khô oằn lưng tưới mỗi ngày
Rồi lúa trổ lại những lần bão lụt
Nỗi đói nghèo biết than thở cùng ai
Con sinh ra tận
miền quê cát trắng
Đất cỗi cằn người lam lũ quanh năm
Áo bạc thếch những mồ hôi mặn đắng
Hạ khô người đông lại lạnh cắn răng
Khi khôn lớn con
rời xa quê mẹ
Kế sinh nhai con lận đận xứ người
Nợ cơm áo đeo mang thời tuổi trẻ
Khi về già chẳng có được thảnh thơi
Tuổi sáu bảy bệnh
giam con một chỗ
Nhớ quê hương nhìn mây trắng mà buồn
Nhớ việc đạo lúc đi đây đi đó
Mà bây giờ lặng lẽ bóng chiều buông
Nay còn lại mảnh
thân gầy yếu ớt
Chỉ đức tin nuôi con sống mỗi ngày
Tình nhân thế rồi đến khi phai lợt
Đời có chi sấp ngửa một bàn tay.
Tháng 7-2016
25. MỘT MAI
Từ khi ta lạc mất ta
Đốt bao nhiêu đuốc chưa xa não phiền
Lặn mò trong cuộc đảo điên
Mới qua ghềnh thác đã miền trầm luân
Nghe đời biển động rưng rưng
Giọt buồn rớt xuống còng lưng bất bình
Rồi mai đọc nốt trang
kinh
Biết đời phiêu bạt, biết mình muội mê
Câu thơ đã lạc lời thề
Thì câu chuông mõ cận kề gót thăng
Chập chờn giữa bụi mù giăng
Nghe mùi chơn đạo thơm trăng thái hòa.
Rồi khi ta lại thấy
ta
Thấy trời đất rộng là nhà đấy thôi
Gồng vai gánh nợ cho rồi
Xong mùa vay trả về chơi cửa chùa
Rồi mai thiện niệm trổ hoa
Phủi xong những cái được thua, ta người.
Tháng 12-2014
26. MƠ XUÂN
Hôm
nay nắng ấm reo ngoài cửa
Trải lòng tôi đón bước xuân về
Thấy cả trời xanh như mơ ước
Của người nghèo khó của làng quê
Bên luống rau non ở
vườn ai
Có màu vàng óng sắc hoa mai
Có chàng trai trẻ đương chờ đợi
Cô Tấm ngày xưa đến thử hài
Bạn ạ, ngày nao tôi
nhớ mong
Mưa xuân nhè nhẹ rớt ngoài song
Những đàn em bé đi qua ngõ
Sao bỗng bâng khuâng tự cõi lòng
Mới đó mà nay tóc
đổi màu
Lại thêm cái tội mãi ốm đau
Ước chi khỏe mạnh lo đi lại
Thăm đạo thăm đời, kẻ trước sau.
27. MÙA XUÂN NHỚ VỀ HƯNG ĐÔNG
Gởi về miền xuôi nỗi nhớ
Của
người tận chốn sơn khê
Cuối
đông nắng mềm bỡ ngỡ
Nhìn
sương non rủ nhau về
Ngày xưa chưa
vào cửa Đạo
Vẫn
thương áo trắng đấy thôi
Vẫn
thương những người tần tảo
Đôi
bàn tay trắng giúp đời
Chừ ai đã vào
cửa Đạo
Ai
người đương vượt ái hà
Ai còn nợ đời lo tính
Xin Thầy rưới nước ma ha
“Hưng Đông là dòng nước Thánh” *
Gội nhuần bãi thấp non cao
Nguyện cầu nước lành lớn mạnh
Dâng dâng, ơi nước ngọt ngào!
Hôm nay xuân hồng lại đến
Tuổi hồng đi lễ đầu năm
Nhìn em lòng đầy cảm mến
Mong
sao thế hệ ươm mầm.
* Thánh giáo Thầy, tại thánh
thất Hưng Đông.
28. MUỐN
Muốn về thăm lại dòng sông
Quê
xưa cách trở đã không thấy rồi
Trong
nầy ngoài đó xa xôi
Biết
ai còn nhắc tới người hôm qua
Ở
đây sương khói nhạt nhòa
Nhớ
khi rót chén quan hà đầy vơi
Gẫm
thân sống dưới bầu trời
Chưa
tròn tâm nguyện với người xưa, sau
Muốn về thăm lại hàng
cau
Nắng
mai xanh mướt lên tàu lá non
Bờ
sông thấp thoáng bãi cồn
Lơ
thơ bóng sậy vờn con sóng mềm
Lửa chài le lói từng đêm
Sương rơi rắc lạnh đầy thềm miếu khuya
Bẽ
bàng con nước rẽ chia
Bên
này cùng với bên kia trông vời
Lênh
đênh mặt bể chân trời
Nguồn
đào đâu để nhắc lời thề xưa
Hỏi
thăm cánh hạc về chưa
Nụ
hồng mới nở chờ mùa đoàn viên.
16-9-2016
29. MƯA
Người ơi, người đã về chưa
Sắp
đông rồi đấy sợ mưa chẳng chờ
Mưa
rơi lạnh buốt câu thơ
Để
lòng hoang vắng như tờ lá khô
Mai sau nhớ chuyện sông hồ
Xót thân bèo bọt giữa vô thường này
Đói lòng xin chén cơm chay
No lòng tặng hết thảo ngay cho đời
Tôi về nằm đợi mưa rơi
Nợ trăm năm cũ trả người sao đây
Chẳng thà như cánh hạc bay
Chẳng thà được gối đầu say giấc thiền
Mưa bay lạnh khắp vô biên
Ai còn trôi dạt trong miền trầm luân
Đôi
tay mười ngón gian truân
Bấu
đời hư ảo, xót từng ngón đau
Câu thơ gởi lại mai sau
Tình người xin vẫn một màu nguyên xuân
Lắng nghe mưa đổ ngập ngừng
Bến đời heo hút, thương rừng rú xưa
Người ơi, người đã về chưa
Tôi giờ đứng giữa cơn mưa mất rồi
Thương thân từ độ luân hồi
Thương đời ấm lạnh để côi cút lòng
Lắng nghe mưa đổ ngoài song
Dặm dài lạc khách đi trong mưa dầm
Tôi về nguyện với chơn tâm
Cầu trời tạnh ráo, thôi đằm đìa mưa.
06-10-2016
30. NÉT XUÂN
Nắng đủng đỉnh bước qua triền dốc nhỏ
Nắng
còn non trên mắt lá lơ mơ
Vừa
trông thấy màu xuân xanh ngọn cỏ
Rất
nhẹ thôi như một thoáng tình cờ
Chim ríu rít gọi
nhau chuyền cành lá
Giọt
sương đêm e ấp ngó quanh vườn
Từng
sợi gió thoảng hương thơm là lạ
Hương
quê nhà hay hương của muôn phương
Màu thời gian
như mắt ai buổi đó
Trong
và xanh lên mấy độ xuân thì
Bé
nũng nịu thơ ngây qua trước ngõ
Môi
phớt hồng thương một nụ tường vi
Sáng hôm nay
trời cao êm ả quá
Con
bình yên lặng lẽ tạ ơn Thầy
Sau
một giấc ngủ yên vừa thức giấc
Con
biết mình còn hiện diện nơi đây.
Mồng 3 Tết Bính Thân
(2016)
Trần Dã Sơn