Chủ Nhật, 26 tháng 3, 2017

Trần Dã Sơn: MỎNG CÁNH CHUỒN CHUỒN 2/6

Image result for dragonfly

1. BÂNG KHUÂNG
Lưng đèo gió nhớ hôm qua
Bây giờ gió cũng nhạt nhòa gót sương
Chiều xuân nắng trải phố phường
Mà trong mây trắng vô thường gặp nhau
Bụi hồng mờ mịt vó câu
Áo ai trắng mấy nhịp cầu rêu phong
Mỏi mòn gót nhớ long đong
Mỏi mòn hạt bụi giữa lòng hoang sơ
Gặp nhau trong cuộc tình cờ
Biết đâu dâu bể mà ngờ hợp tan
Chiều qua phố nhỏ muộn màng
Cho xuân đọng chút nắng tàn trên mi
Người về tóc rũ tà huy
Nhuộm vàng áo lụa cổ thi mất rồi
Dẫu thơ cũng có luân hồi
Vàng thơ với áo vàng phơi gợn buồn.
2012
2. BIỂN MẶN
Dạo trên bãi biển tôi mới biết
Biển mặn nhưng đời lắm chua cay
Sóng biển xóa nhòa bao dấu vết
Men đời càng nhấm lại càng say
Tôi thấy hồn thơ trải gió ngàn
Yêu người yêu khắp cả nhân gian
Chiều nay biển động nên vắng quá 
Một chiếc thuyền con đến muộn màng
Tôi nhớ ngày xưa cũng chốn này
Biển xanh như mắt bé thơ ngây
Tôi yêu biển cả, yêu trời đất
Đất rộng, trời cao, biển tràn đầy
Nên để tình trôi theo con sóng
Vị mặn ngàn năm thấm đời mình
Cho dẫu thế gian nhiều biến động
Mà lòng yêu biển vẫn mông mênh
Chiều nay vẫn dạo trên bãi vắng
Dưới chân hạt cát trở mình đau
Không biết những người con áo trắng
Xuôi ngược dòng đời đến tận đâu.
3. BÓC
Bóc tờ lịch để đợi ngày
Bóc thân trần cấu hiển bày chân như
Bóc câu thơ lộ ngôn từ
Bóc tâm vô định thiên thư tận tường.
4. BUỒN XƯA
Ngày xưa lá rụng sân đình
Nhẹ tênh sao thấy lòng mình ngẩn ngơ
Xa rồi cái thuở ấu thơ
Thương con gió bấc mẹ hơ áo sờn
Cái nghèo với cái neo đơn
Buộc cha mẹ lại trong cơn túng cùng
Mái tranh run với bão bùng
Đòn tay cót két mưa trùng trùng giăng
Đâu còn xóm nhỏ đêm trăng
Bạn bè mấy đứa sớm ngăn cách rồi
Cái ăn cái mặc một đời
Đã chia rẽ bốn phương trời, tại sao?
Kẻ vào đất lạnh thuở nao
Người giờ tưởng bóng phi lao nhớ nhà
Quê hương khuất dặm núi xa
Gửi lòng theo nắng chiều pha nhạt nhòa
Chông chênh ngày tháng già nua
Nghe cơn gió lạnh trở mùa mà thương
Xóm nghèo mờ nhạt trong sương
Đời mờ nhạt giữa vô thường mênh mông.
5. CHỈ LÀ GIẤC BƯỚM
Trời biêng biếc sao thu vàng sắc lá
Sắc vàng thu hay hồn tự ngàn xưa
Ta đâu biết ai người quen kẻ lạ
Tự muôn năm về hội ngộ bây giờ
Ta hiện hữu hay ta là vô định
Ta có không trong vạn thể hình hài
Đường nhân thế mãi loay hoay toan tính
Đi về đâu hỡi cổ vãng kim lai
Sống hoan hỷ chết cũng là hoan hỷ
Đôi bàn tay sấp ngửa có gì đâu
Vàng cánh bướm hay vàng mơ Trang Tử
Gõ bồn ca hơn gục mặt u sầu
Áo danh lợi gió bay từ buổi ấy
Ta ngu si đùa giỡn với thơ ca
Nếu em nhặt, có cần em giữ lấy
Ta cười vang, ta nghèo túng cũng là.
6. CHIA XA
Rồi năm tháng đục mòn thân cát biển
Nắng hư hao và gió cũng mặn lòng
Muối thì xát vào thịt da tê điếng
Sóng miên man xóa sạch vết chân còng
Chiều buồn chi để mây che đỉnh núi
Người loay hoay giữa hưng phế cõi đời
Bóng cổ thụ ngả dài theo dòng suối
Chảy về đâu hỡi con nước xa khơi
Ta chắt chiu thời gian làm điểm tựa
Gối đầu lên cung bậc của thơ ca
Rừng muôn đêm còn bập bùng ánh lửa
Người muôn năm hội ngộ hay chia xa
Vẫn cách biệt nghìn trùng quê quán cũ
Đêm từng đêm thao thức đến khôn nguôi
Mai giã biệt ta về vui đoàn tụ
Trả lại ai thương nhớ lẫn ngậm ngùi.
01-9-2016
7. CHIỀU LINH THÁP
Nhỏ giọt thời gian xuống tháp gầy
Buồn trơ lối cỏ nắng trời tây
Buồn xuyên khắp nẻo đường xuôi ngược
Ai đã rời đây, ai đến đây?
Còn lại cảnh xưa nhuộm nắng chiều
Dăm ba đồng đạo giữa tịch liêu
Gió mùa man mác qua bia đá
Có thấu lòng ai lạnh ít nhiều.
Trước mộ tiền nhân lặng cúi đầu
Niềm đau không nói được nên câu
Ai qua bờ khác, ai còn lại
Thương tháp linh kia chịu dãi dầu.
Tháng 6-2016
8. CHỐN TIÊU DAO
Từ ta vào chốn hoang vu
Gió sa mạc thổi rạt mù nhân gian
Từ ta đánh mất thiên đàng
Đôi tay trơn tuột hai hàng mưa giăng
Lời nào để gió cuốn phăng
Lối nào còn đọng vết hằn tháng năm
Từ ta vào chốn xa xăm
Lần ra bến đục thấy rằm nguyên xuân
Thấy đời còn lắm gian truân
Áo ai nhuộm sắc tà huân nhạt nhòa
Tưởng chừng như mới hôm qua
Mà nay vườn cũ gió lùa buồn tênh
Từ ta vào chốn lãng quên
Thân già còn những nỗi nênh cơ cầu
Liu riu sợi tóc trên đầu
Nhìn thời gian rụng niệm câu vô thường
Bỏ sau đồng ruộng rẫy nương
Vào thơ tìm gặp nẻo đường tiêu dao.
Tháng 6-2016
9. CÔ GIÁO VÙNG CAO
Mai em nhé xuân hồng tan tác rụng
Hoa bên thềm thôi cũng hết phấn hương
Ta chào em người con gái thân thương
Say đạo lý qua từng dòng ngôn ngữ
Yêu quê hương như đã yêu con chữ
Con chữ xóa mù, con chữ vùng cao
Mang tình thương đến chăm sóc đồng bào
Mà quên hết xuân thì đang độ chín
Ta chào em bằng tấm lòng thành kính
Học ở em lời nói ấm tình người
Không điêu ngoa xảo trá, rất vui tươi
Và hồn hậu như ngày đầu đến lớp
Ta chợt thấy nơi vũng đời ô hợp
Em hoa thơm giữa tục lụy bộn bề
Không hơn thua tranh chấp đến si mê
Không lạc lối giữa bôn ba danh lợi
Mai em nhé xuân hồng không chờ đợi
Nhưng cần chi em là sắc hương rồi
Em là xuân của muôn thuở em ơi
Xuân ấm áp bao tâm hồn thơ dại
Em thanh thản vượt lên trên thời đại
Quên bản thân nhưng nặng nghĩa đồng bào
Xin chào em hỡi cô giáo vùng cao
Yêu đất nước qua những người khó khổ.
Tháng 12-2014
10. CŨNG MÙA RƠM RẠ
Cọng rơm thơm hay hương mùa thơm
Đường trong làng những rơm là rơm
Tôi sinh ra giữa mùi rơm rạ
Với cái se se của gió nồm
Buổi ấy tôi đan bao ước mơ
Kết thành vương niệm của tuổi thơ
Nên chuông thánh thất Hưng Đồng báo
Tôi chẳng kỉnh tin chỉ hững hờ
Đâu biết lớn khôn sẽ bỏ làng
Mang theo hơi thở sóng Trường Giang
Gối đầu những lúc buồn xa xứ
Nhìn cánh sao rơi giữa đại ngàn
Tôi bỏ quê hương bỏ mẹ già
Bỏ miền đất cát nắng sương pha
Đêm đêm nghe tiếng rừng thiêng vọng
Nhớ gió hàng tre nhớ xót xa
Tha phương cầu thực tới Tây Nguyên
Ngày tháng đeo đai mọi não phiền
Thầy dẫn tôi về theo chánh giáo
Tỉnh thức hồn tôi giấc ảo huyền
Tôi tập ăn chay tập kệ kinh
Cố im dù biết chuyện bất bình
Nhưng trong sâu thẳm từ muôn kiếp
Khó giữ cho lòng được lặng thinh
Nên nguyện cầu xin Đấng Cao Đài
Giúp con vượt khỏi nỗi trần ai
Mai sau dù bão đời biến động
Giữ trọn niềm tin chẳng dám phai
Cọng rơm thơm hay hương mùa thơm
Nay cũng đường làng rơm và rơm
Rơm rạ thơm ươm mầm cho đất
Cây tốt đầy vườn hoa quả đơm.

           28-12-2014

           Trần Dã Sơn