Chủ Nhật, 26 tháng 3, 2017

Trần Dã Sơn: MỎNG CÁNH CHUỒN CHUỒN 3/6


Image result for dragonfly

11. ĐẮNG NGỌT CUỘC ĐỜI
Tiếng gà trưa gáy rụng ở sau vườn
Gió rất khẽ như lời ru của lá
Tôi bước khẽ sao lòng như vội vã
Sợ ngày qua mơ ước cũng trôi theo
Sợ những đêm dài gió lạnh hắt hiu
Hoa khế rụng đầy hè ai biết được
Và ai đứng vườn bên hong tóc ướt.
Tuổi thơ trôi theo con nước lớn ròng
Có cả buồn vui chen lẫn ước mong
Nghe sóng vỗ dỗi hờn đêm trở gió
Tiếng quay sợi đều đều gian chái nhỏ
Và trưa hè cu gáy rộn vườn sau
Tôi đợi trăng lên nồm rộ bên nhau
Giọng chị gái thì thầm: Tiền tháng Bảy.*
Giờ xa xứ mỗi khi buồn nhớ lại
Nhớ vũng trâu lăn con nòng nọc cựa mình
Nhớ lá mù u rụng kín sân đình
Có cả đất trời chuỗi ngày thơ dại
Rồi mai kia tôi ra đi mãi mãi
Vẫn nhớ hoài đắng ngọt của trần gian
Xin cho tôi phút thanh thản địa đàng.
* Miền quê Quảng Nam có câu “Gạo tháng Giêng, tiền tháng Bảy”, vì hai tháng đó nhà nghèo thường hết gạo, và cạn tiền.
12. ĐÊM NGẪM TRUYỆN KIỀU
Câu thơ lục bát tỏa hương
Bất tri tam bách đoạn trường Tố Như
Lòng đâu rỉ máu ngôn từ
Người xưa dấu hạc bây chừ còn ai
Khổ vì sắc, lụy vì tài
Năm cung nức nở dặm dài sinh ly
Mấy lần vào cửa từ bi
Mấy phen đứa ở, mấy kỳ lầu xanh
Thân lươn đã nhuốm bùn tanh
Bão đời bẻ gãy mất cành phù dung
Câu thơ lục bát trùng trùng
Núi cao chi lắm ngại ngùng người sau
Đã đành nhả ngọc phun châu
Thôi thì xin bắc nhịp cầu tương tri
Tại đời đâu tại Kiều nhi
Thằng bán tơ mở đường đi … Tú Bà
Thấy gần rồi lại nghĩ xa
Chữ tu còn phải có ta với Trời
Sá gì một cánh hoa rơi
Mà thương xót mãi một đời tài hoa
Lỡ từ lỡ bước bước ra
Xem thơ lại ngẫm phận già lênh đênh
Cũng trôi cuối bãi đầu ghềnh
Chữ tâm xưa đã ở trên chữ tài
Ích chi nói chuyện dông dài.
Tháng 3-2015
13. ĐÔI TA
Ta gõ thuyền ngâm yên ba nhật mộ
Người buồn mà chi bến nước giang đầu
Thuở xanh tóc ta dọc ngang nẻo phố
Người bôn ba lo mộng ước công hầu
Giờ tay trắng ta làm người bệnh tật
Nợ đeo mang biết trả đến bao giờ
Xưa khăn gói người bôn ba tất bật
Chí tung hoành chưa trọn vẹn ước mơ
Người vỗ tay ngâm lời thơ tha thiết
Ta cũng hát theo đâu chẳng là nhà
Sóng vỗ mạn thuyền ngỏ lời chia biệt
Còn lại đôi mình tóc đã sương pha.
Tháng 6-2016
14. GỞI BẠN
Tặng Lê Phú Hữu
Đọc thơ bạn tặng mà vui
Thân già lây lất còn người cảm thông
Khổ đau, đau khổ chất chồng
Hết vòng lão bệnh đến vòng sinh ly
Chen chân vào chốn thị phi
Làm con chim gọi tương tri mấy lần
Bao giờ cởi áo phong trần
Bao giờ trả hết nợ nần oan khiên
Nghĩ mình còn lắm truân chiên
Vào đời chung chịu đảo điên với đời
Cám ơn bạn đã gởi lời
Cảm thông cách mấy trùng khơi vẫn gần
Nặng oằn một gánh nghĩa ân
Biết nhau cũng chỉ có ngần nầy thôi
Nếu thân còn sống dưới trời
Thì thơ còn cả đạo đời dám phai
Còn dây bể rộng sông dài
Gập ghềnh mấy khúc, dồi mài mấy phen
Lâu rồi khổ cũng thành quen
Có vay phải trả, chê khen tùy người.
Tháng 7-2016
15. GỞI NGƯỜI BẠN THƠ
Hai ta giờ đã quá sáu lăm
Sóng nước thời gian lạnh chỗ nằm
Ta chọn thơ ca vui đạo lý
Người đem chữ nghĩa xóa mù tăm
Người và ta tóc đã đổi màu
Tuy vẫn chưa tàn cuộc bể dâu
Lận đận bao phen vì cơm áo
Loay hoay trong cuộc chẳng vì đâu
Chừ ta với người sầu ai hay
Đã trả chưa xong nợ râu mày
Trăng nước Trường Giang mờ bến cũ
Thì thôi như chiếc lá vàng bay
Thì thôi người nhé sầu mà chi
Ngoảnh lại ô kia! Chiều lỡ thì
Lặng ngắm trăng thu vàng sắc lụa
Vàng lên mà mượt mấy dòng thi
Chừ ta với người ngoài sáu lăm
Trả mãi chưa qua cái nợ tằm
Xin nguyện thơ mình là cánh én
Đưa người trở lại với xuân tâm.
Tháng 7-2014
16. HÃY NHƯ LÀ NƯỚC
Phồn hoa cát bụi dày lớp lớp
Một mảnh tình quê gởi gió mây
Ai hay nước cũng buồn tan hợp
Mong nhớ đại dương chảy vơi đầy
Ra tới biển khơi trở lại nguồn
Nhập vào đại thể của mênh mông
Mai kia nước trở thành mưa mát
Tưới khắp cỏ cây cả ruộng đồng
Ăn ở thế gian, nợ thế gian
Trăm năm hệ lụy với khổ nàn
Bao giờ lòng đặng như dòng nước
Có chảy về đâu chẳng vội vàng.
17. HỎI LÀM CHI
Gió chẳng nồng nàn hơi hám xuân
Sao người vẫn đợi vẫn bâng khuâng
Để chiều về muộn trên nương rẫy
Để gót chân đi cũng ngại ngần
Tháng mấy rồi mà nắng say say
Mưa xuân đâu nữa mắt ai đầy
Cho tôi hỏi nhỏ mùa hoa cải
Có nở thơm lừng hương gió bay
Có thấy mẹ quê bên luống rau
Tay như chim nhỏ khẽ tìm sâu
Mà nghe gió thoảng mùi rơm rạ
Với chút yêu thương buổi ban đầu
Tháng mấy rồi, ừ hỏi làm chi
Sống là phụng hiến, chết là quy
Lòng như rộng mở ôm ngày tháng
Thà cứ như nhiên chẳng hạn kỳ.
18. KHI THƠ THOÁT KIẾP
Thơ thoát kiếp thơ tràn dâng ý vị
Nhánh tay đời xin trả lai cho ai
Vườn xưa cũ nụ hoa vàng yêu quý
Chờ xuân về tắm nắng ấm ban mai
Và nầy đây chồi non căng sức sống
Nhựa luân lưu cho gốc vững cành dài
Con ngước lên trời cao xanh lồng lộng
Khi quanh mình gió khóc cuộc tàn phai
Lòng tin tưởng nương hạt châu hơi thở
Thầy cho con cả cay đắng ngọt bùi
Là chất liệu cho thơ con rộng mở
Bước vào đời rộn rã nỗi buồn vui
Thơ thoát kiếp khỏi buộc ràng bất hạnh
Lời vàng châu reo cung bậc từ bi
Là ý vị nuôi đức tin lớn mạnh
Thế nhân ơi, người đã nghĩ ngợi gì?
Tháng 5-2015
19. KHI RỪNG KHÉP CHẶT
Ta khách trọ sá chi tình viễn xứ
Đời cheo leo như những bậc đá chồng
Hồn trùng dương chờ gió núi mênh mông
Rừng khép chặt nỗi buồn qua mấy lớp
Ta khờ dại theo vết nhăn ô hợp
Có rồi không vời vẽ nụ si mê
Có rồi không từ ảo ảnh đi về
Rừng khép chặt nỗi buồn thiên niên kỷ
Người khép chặt đời mình trong mộ chí
Ánh tà dương héo úa rụng bao giờ
Xưa con người ẩn náu chốn hoang sơ
Những bộ tộc lớn khôn thành đất nước
Rồi quay lại hung hăng và bạo ngược
Tàn sát rừng – tổ quốc của ông cha
Để có người phải thảng thốt kêu la
‘Rừng chảy máu!’ - nhưng rừng không rên rỉ
Rừng khép chặt cả thâm u huyền bí
Rừng ơi rừng! Lịch sử cũng sang trang
Ai thương rừng xin khóc với rừng hoang
Vì rừng chết là con người cũng mất
Và chôn hết ước mơ vào lòng đất
Thượng Đế ơi! Xin cứu lấy trần gian
Khi rừng thiêng khép chặt cửa đại ngàn.
Tháng 01-2015
20. LINH THÁP
Tháp Linh lặng giữa đất trời
Đau từng ngọn cỏ với người hành hương
Nền xưa lộng gió mười phương
Khúc bi ca có đoạn trường Chơn Nhơn
Đã xa rồi thuở oán hờn
Người vào Thánh thể gội ơn Cao Dày
Về thăm Linh Tháp hôm nay
Ngửa tay lại thấy bàn tay sượng sần
Qua từng năm tháng phù vân
Một dòng huyết sử trong ân điển Thầy
Bể sông dù có vơi đầy
Thì trang sử đạo càng dày vị tha
Có gì trong cõi người ta
Càng đeo đẳng lắm càng già giặn đau
Chút tình gởi lại mai sau
Tháp Linh dù có bạc màu vẫn linh.

           Trần Dã Sơn