Chủ Nhật, 26 tháng 3, 2017

Trần Dã Sơn: MỎNG CÁNH CHUỒN CHUỒN 5/6

Image result for dragonfly
31. NGÀY MAI
Mai bạn ạ ta lại về rừng núi
Tìm cổ sơ đã ấp ủ tình người
Tìm phế hưng lớp lớp bụi mù rơi
Và chơn thật đã ngàn năm quên lãng
Mai bạn ạ ta tìm về ánh sáng
Thuở đầu tiên gieo rắc nụ hoa đời
Nụ yêu thương qua ngàn vạn trùng khơi
Xem lộc biếc nở xanh hồn dã thảo
Có em bé nắng vàng tươi màu áo
Hát đôi câu thương hải để vọng buồn
Trên lối xưa nhàn nhạt sắc hoàng hôn
Nàng sơn nữ tìm dấu chân bộ lạc
Sương mỏng manh
thoảng hương rừng ngan ngát
Khi bóng đêm sắp bao phủ đại ngàn
Ta làm sao níu lại cánh thời gian
Cho trinh bạch nở thơm đời cẩm tú
Cho chờ đợi thấm vui ngày đoàn tụ
Nét tinh khôi là màu của giang sơn
Đàn em thơ nhảy múa dưới trăng vàng
Mừng thánh lễ, ta viết lời sám hối
Bạn! Này bạn, Đạo Trời đang mở lối.
Tháng 7-2016
32. NGHE TIẾNG CHIM QUYÊN
Chim quyên vẫn hót lời tha thiết
Để khách xa quê lại thấy buồn
Có phải hôm nay vừa đổi tiết
Nắng mềm sợi mỏng nhẹ nhàng buông
Con nhện giăng tơ vàng mỏng manh
Tơ vàng rút ruột dưới trời xanh
Chim quyên vẫn hót lời tha thiết
Thu hỡi, ai gieo nắng cuối thành
Người ở hay về với tháng năm
Giọt sương còn ướt lối xưa nằm
Trúc viên ngày ấy giờ đâu nhỉ
Lạnh lẽo lều tranh tiếng nguyệt cầm
Từ thuở người qua lại chốn này
Vàng thu thương mấy gió heo may
Khách trần có nhớ Kim Bàn cũ
Hay chỉ trông hờ cánh nhạn bay
Chim quyên vẫn hót lời tha thiết
Lời mong chờ hay lời chia biệt
Mòn mỏi canh tàn không ai hay
Nên ta hỏi mình chim là ai?
Nghe tiếng chim quyên mùa tịch liêu
Trăng khuya để lạnh hạt sương gieo
Đất buồn nên đất thay màu áo
Tìm khách tri âm giạt máí chèo.
33. NGUYỆN CẦU
Thôi thì thôi lá hoa reo ngoài nội
Trăng vàng thu còn lóng lánh đầy cành
Sương vàng thu hồn thạch nhũ long lanh
Ta héo hắt đợi ai ngoài cửa động
Đời du tử lất lây theo nhịp sống
Có với không, thua được để mà chi
Ngoảnh đầu lên đá núi đã lỡ thì
Buồn chồng chất từng nếp nhăn hóa thạch
Em kiêu ngạo bóng thời gian trên vách
Thôi thì thôi tráng lệ cũng điêu tàn
Thôi thì thôi đời ẩm ướt dung nhan
Em ẩm ướt trăn rừng đêm trút vảy
Và ánh mắt thôi nồng nàn rực cháy
Ta nguyện cầu Thượng Đế rủ lòng thương
Trong trầm luân chợt biết nẻo vô thường.
34. NHỮNG LẦN ĐƯA TIỄN
một
Tiễn người đi qua một dặm dài
Mịt mờ sương cát dấu chân phai
Ta không vũ tướng không danh sĩ
Nên thẹn với đời, thẹn với ai.
Mây núi Trường Sơn đùn lớp lớp
Ta về thương màu áo mơ phai
Ta về khẽ gọi tên bằng hữu
Bóng nhỏ nghiêng nghiêng chiều đổ dài.
Phố thị tưng bừng muôn sắc mới
Mà người giữa phố buồn không hay
Vâng, ta với phố như tên Mán
Uống rượu cho quên những tháng ngày.
Những thằng mặt trắng quay lưng hết
Ta nâng ly mà nghe đắng cay
Thôi trách làm gì câu tiễn biệt
Nợ đời còn trĩu nặng đôi vai.
1969
hai
Tiễn người đi mùa lá vàng bay
Ngẫm thân thêm thẹn nợ râu mày
Lần trang sử cũ mơ tri kỷ
Cát vẩn bụi lầm tay trắng tay
Thà cứ là người điên giữa chợ
Không thương không nhớ không đắng cay
Áo thơ bạc phếch trăng đầu núi
Hạc nội mây ngàn vỗ cánh bay.
1998
ba
Tiễn người đi ai có nhớ ai
Bụi đỏ mờ theo vạn dặm dài
Mỏi mắt trông vời quê quán bạn
Thềm hoang đã mọc mấy lần gai
Chờ trăng đã khuất sau đầu núi
Chén trà thơm mơ chốn Bồng Lai
Trả mùi tục lụy về theo gió
Ngâm khúc đạo ca buổi tàn phai
Lòng không chất chứa nên lòng rỗng
Ta chẳng là ta cũng chẳng ai
Nếu bạn hỏi rằng thua hay được
Ta cười: Chỉ là giấc liêu trai
Tiễn người đi cây buồn giấu mặt
Ta có buồn đâu, bóng ngả dài.
2015
35. NIỀM TIN
Lá rụng úa dung nhan ai có biết
Là thu về bên bến vắng tơi bời
Hồn thạch thảo buồn say lên cung nguyệt
Ta buồn chi lướt thướt giọt mưa rơi
Xin trả lại con đường xưa tĩnh mịch
Đá cheo leo mưa nắng ủ hình hài
Mai rẽ lối ta về theo cổ tích
Dấu thời gian hun hút vết trần ai
Đi giữa gió tóc bồng bềnh khói núi
Ta đến đây nghe sóng gọi đăng trình
Đèn ngư phủ lẻ loi xua bóng tối
Đêm chơi vơi lần cung bậc hư linh
Lá héo úa dung nhan là thế đấy
Chẳng gì đâu mai cây lại xanh màu
Đời tàn tạ để mai đời bừng dậy
Người chia lìa rồi người lại bên nhau.
36. Ở TRÊN ĐỈNH NÚI
Cái buồn tịch mịch cũng tê người
Man mác chiều sương chiếc lá rơi
Lặng thầm rừng thu vàng sắc thắm 
Vàng lên đỉnh núi ráng mù phơi 
Trời đất còn trong buổi giao mùa 
Nghe chừng hơi thở của hôm qua
Vẫn đang phảng phất quanh lều cỏ
Để dấu thời gian phủ nhạt nhòa 
Đá dựng song song hàng tiếp hàng
Nắng không đủ sức, bước lang thang thang
Nên trơn tụt xuống nơi sâu thẳm
Khiến khách cô đơn bỗng ngỡ ngàng
Đỉnh cao mỏi mắt ngắm trời cao
Cao tít tầng xanh, chẳng thể nào
Ngơ ngác trông lên, hụt hẫng cúi 
Thân như hạt bụi biết làm sao
Nay ở chỗ này mai ở chỗ khác
Trùng trùng khói mây buồn nhạt nhạt
Buồn vương mắt cay đời phôi pha 
Buồn qua ngàn non chiều chia xa
Nên ta hỏi rằng ta là ai
Lâm dâm trì niệm danh Cao Đài 
Lần hạt linh châu trên đỉnh núi
Núi yên hồn lặng giữa tàn phai.
Tháng 8-2013
37. QUÊ HƯƠNG VÀ ĐẠO THẦY
Con xa quê hương, xa tuổi thơ
Xa dòng sông lạnh trắng đôi bờ
Nằm trông nắng nhạt buồn lay lắt
Mà ngỡ Trường Giang chảy hững hờ
Đã mất đâu rồi ngọn khói lam
Mái tranh nhàn nhạt tỏa hơi nồm
Bờ tre sột soạt xanh màu lá
Mắt mẹ vàng theo nắng chiều hôm
Tháng tám heo may bạt cánh cò
Trong manh chiếu rách lạnh co ro
Con thương bóng mẹ run trên vách
Chiếc bóng gầy theo ngọn gió lò
Ngày ấy bây giờ kỷ niệm thôi
Con xa quê mẹ đã lâu rồi
Hôm nay nhớ lại thời thơ ấu
Chỉ thấy sương thu trắng núi đồi
Con yêu quê mẹ, yêu thơ ca
Yêu cả cây xanh, ngọn cỏ già
Và Đạo thường hằng nuôi con sống
Tình yêu nguyên vẹn chẳng phôi pha
Mẹ ơi, con mẹ đã già nua
Bệnh tật theo con suốt bốn mùa
Chỉ có Đạo Thầy, và thơ nữa
Giúp con thanh thản để vượt qua
Cho nên con sống để nguyện cầu
Lần chuỗi bồ đề vơi nỗi đau
Hôm sớm thả hồn theo hơi thở
Có không, còn mất, cũng hạt châu.
Tháng 7-2016
38. THÁNG GIÊNG
Gửi Mộc Bổn
Tháng Giêng một chút nắng mềm
Xôn xao lá cỏ mòn đêm lạnh gầy
Mai người về ghé qua đây
Biết đâu trong mắt có đầy vơi xưa
Tháng Giêng những sợi mây thưa
Buộc con gió lại cho trưa trễ tràng
Vẳng nghe tiếng vọng đại ngàn
Chiều nghiêng nghiêng chảy để vàng nắng rơi
Người về hay vẫn rong chơi
Chần chờ chi nữa cho thời gian khô
Cánh chim đã dạt sông hồ
Đã mòn mỏi đợi mùa cô đơn dài
Tháng Giêng ai có nhớ ai
Cùng chung lời nguyện dám sai tấc lòng
Còn chi đâu để ước mong
Tay lần tràng hạt lánh vòng trầm luân.
3-2016
39. THÔI TA
Thôi ta đã bỏ ruộng đồng
Bỏ nương rẫy lạnh chiều đông muộn màng
Nằm dài giữa cõi nhân gian
Đôi tay trần trụi những làn chỉ khô
Thôi ta bỏ mộng sông hồ
Ước mơ cũng ngủ trong mồ tịch liêu
Xuân xanh xưa đã xế chiều
Già nua quanh quẩn chạy theo quanh mình
Giữa dòng trong đục nhục vinh
Thân như chiếc lá dập dình nước trôi
Biết đâu bến lở bến bồi
Biết đâu con nước nông khơi mà chờ
Thôi ta tìm lại tuổi thơ
Nhánh cây xanh những non tơ giữa mùa
Vườn tre vọng tiếng gió lùa
Mẹ ru con ngủ giữa trưa hạ vàng
Bây giờ thức với muộn màng
Đồng hồ gõ nhịp thời gian trên đầu
Mai rồi chẳng biết về đâu
Cõi vô thường lắm bể dâu chập chùng
Thôi ta, mưa gió bão bùng
Trăm năm nguyện vẫn thủy chung con Thầy
Ví dù cuộc sống lất lây
Ví dù thân có đọa đày đã sao
Nổi trôi những trận ba đào
Thì xin trả nợ, mai vào cửa không
Nhẹ tênh một kiếp trần hồng
Thơ reo ý đạo cho lòng tịnh nhiên.
Tháng 7-2016
40. THU VÀNG
Tôi đã thấy thu vàng qua đầu ngõ
Chiều hôm nay nắng mỏng ngủ bên thềm
Nắng mỏng quá trở mình bay theo gió
Rơi vàng rơi mùa thu êm rất êm
Và em biết mùa thu là thế đó
Sắc thu vàng lên đồi lá ngàn cây
Tôi ngắt vội một đóa hoa cúc nhỏ
Hương thoảng thôi mà thương nhớ vơi đầy
Mùa hẹn ước đã xa từ vạn thuở
Ai đến đây rồi quên mất lối về
Say lướt khướt giữa muôn trùng ngăn trở
Bỗng giật mình dẫy dụa giữa cơn mê
Và em biết mùa thu là thế đó
Vàng lên thơ và vàng cả trong tim
Tôi gom nhặt sắc vàng muôn cây cỏ
Ủ hồn thơ vì sợ gió đông tìm
Rồi đêm nay trăng thu vàng lóng lánh
Mùa Thánh ân cho ngôn ngữ dâng cao
Gió tan hết nỗi gian truân bất hạnh
Thơ theo trăng bay vào chốn động đào.
Tháng 6-2016

           Trần Dã Sơn