Thứ Năm, 16 tháng 3, 2017

CÔNG GIÁO & CAO ĐÀI HỘI NGỘ PHỤC SINH 5/10


3. Người đạo Cao Đài thực hành
đức tin Đại Đạo trong đời thường
Thanh Căn: Theo tôi, điều nầy có nghĩa là thể hiện đức tin bằng cách thực hành giáo lý Đại Đạo qua đời sống thường nhật.
Khi người ta không đặt niềm tin ở cuộc đời giả tạm đầy những điêu ngoa gian trá, thì người ta tìm đến tôn giáo và đặt niềm tin vào đó để làm cứu cánh. Niềm tin đạt tới cao độ sẽ trở thành đức tin, và đức tin sẽ là động cơ thúc đẩy cho việc tu thân hành đạo của người tín hữu.
Đức Chí Tôn dạy:
Đức tin là một cái thang
Leo lên tận chốn Thiên Đàng như chơi.([1])
Đức tin được ví như một cái thang; cái thang đã bắc rồi, còn ai chịu leo lên hay không là một việc khác.
Người có đức tin giống như có cái thang, khi leo lên thì cái thang ấy (đức tin) sẽ biến thành động năng thúc đẩy người ta bước lên từng nấc từng nấc cao hơn.
Hành động bước lên nấc thang đó hàm dụ cho cái gì? Cho sự thực hành đức tin Đại Đạo. Sở dĩ nói Đức Tin Đại Đạo là để chỉ đức tin không bị giới hạn vào một Đấng thiêng liêng nào. Đức tin Đại Đạo bao gồm đức tin vào Phật, vào Chúa, vào Thượng Đế, vào các đấng Thần, Thánh, Tiên. Tin vào Phật, vào Chúa, vào Thượng Đế, v.v… cũng không phải suốt ngày gõ mõ tụng niệm, suốt ngày nguyện kinh cầu phước cho mình, cho gia đình mình bình an vô sự, ăn nên làm ra, mặc tình ai khổ sở kệ họ.
Trái lại, thực hành đức tin Đại Đạo là biến đức tin này trở thành hành vi cụ thể bằng cách làm theo tấm gương đạo hạnh và giáo huấn của Đấng thiêng liêng mà mình tin tưởng để làm chứng cho đức tin của mình là chơn thật.
*
Huệ Khải: Đại Đạo tức là nói tắt Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ, mà Cao Đài tức là Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ. Do đó đức tin Đại Đạo và đức tin Cao Đài là một.
Thực hành đức tin Đại Đạo trong đời thường tức là đem đức tin tôn giáo đỡ nâng cho cuộc sống hàng ngày với áo cơm ràng buộc, đặc biệt là những khi mình cô đơn trước những bất an, bất trắc của đời thường.
Thông thường, mỗi khi chúng ta gặp một hoàn cảnh bất trắc mà không ai cứu mình được; mình cũng không cầu cứu ai được. Lúc đó chỉ còn Trời cứu, và chúng ta bèn nương dựa vào các Đấng, vào Thượng Đế.
Hoặc, chúng ta sống trong một tình thế vô cùng éo le: Mình là con, không ai thương mình bằng cha mẹ mình. Mình là chồng hay vợ, không ai thương mình bằng vợ hay chồng mình. Vậy mà tất cả những người thương nhứt, thân nhứt cũng không sao cứu mình được. Lúc đó chỉ còn Trời cứu, và với đức tin chúng ta nguyện cầu Thượng Đế.
Tóm lại, gặp những hoàn cảnh trong gia đình, ngoài xã hội… mà chúng ta đành thúc thủ (bó tay), tất cả mọi phương tiện, khả năng đều vô dụng, thì chính lúc đó chúng ta nương tựa vào đức tin cầu xin ơn cứu độ của Trời tức là Đức Cao Đài.
Thánh giáo Cao Đài trang bị cho tín đồ rất nhiều cái phao cứu sinh để tín đồ đeo bám những khi chơi vơi giữa biển khổ cuộc đời. Đức tin ấy dĩ nhiên đặt vào một Đấng tối thượng là Thầy (Đức Chí Tôn, Đại Từ Phụ, Cha Già…).
* Đức Chí Tôn dạy:
Dù cho gặp cảnh cơ hàn
Con tin Thầy trọn mọi đàng thành công.([2])
* Đức Giáo Tông Lý Thái Bạch dạy:
Luôn luôn tin tưởng Cha Già
Điển lành phò hộ thoát qua cơn nàn.([3])
Dưới tay Thượng Đế đỡ nâng
Dầu bao nạn khổ vượt lần cũng qua.([4])
* Đức Bảo Pháp Chơn Quân dạy:
Lòng con tin Đấng Cao Đài
Đạo đời Trời sẽ an bài cho con.([5])
* Kinh Hộ Mạng:
Cam lòng với cảnh thuyền xê
Có Thầy con trẻ ủ ê chi mà.
Đức tin vào Thầy, Mẹ, các Đấng, hay nói gọn là đức tin vào Đại Đạo, là sự trải nghiệm hoàn toàn riêng tư của từng bản thân. Sự trải nghiệm này vượt ra ngoài luận lý và giải thích hay chứng minh. Bản thân mình thực sự nếm trải vị ngon ngọt và chỉ riêng mình rõ biết; nếu muốn cố nói ra cho người khác hiểu và tin thì lắm khi bị người ta thầm chê là mình hoang tưởng, tự kỷ ám thị, mê tín…
Cho nên, chỉ có luôn luôn âm thầm cầu nguyện và thành tâm lắng nghe để nhận thấy rõ Thượng Đế và các Đấng đang ở với mình, rất gần gũi với mình trong mọi hoàn cảnh.
Những giờ phút yên lặng để ngồi thiền cũng là một cách thực hành đức tin. Khi ấy, mỗi con người giống như một cái radio; chúng ta bắt được đúng làn sóng điện, đúng tần số của Thiêng Liêng, thì chúng ta liền cảm thụ được trong tâm hồn mình có sự hiện hữu của Thượng Đế hay của Đấng mà mình gắn bó, yêu kính đặc biệt. Đó cũng là lúc chúng ta chứng nghiệm lời Đức Chí Tôn dạy:
“Con ôi! Sự yên lặng để thần giao cách cảm, để các con tìm thấy con trong Thầy và Thầy hằng ngự trị với đức hiếu sinh trong vạn vật. Yên lặng tức là quán triệt tất cả những cái gì mà trần gian không nói được, không sờ mó được, không nghe thấy được.” ([6])
Nói về việc thực hành đức tin trong đời sống thì cũng nên chia sẻ trải nghiệm tâm linh của chính mình, để làm chứng.
Giữa năm 2008 tôi có dư một khoản tiền nhỏ, bèn nghĩ tới chuyện in kinh sách biếu tặng miễn phí cho mọi người (tức là ấn tống). Tôi in một ngàn rưỡi cuốn. Định bụng rằng dùng hết số tiền đó thì thôi, chừng nào có thêm khoản tiền khác mới tính chuyện ấn tống tiếp cuốn khác.
Nào ngờ bổn đạo gần xa ủng hộ ấn tống mạnh mẽ phi thường! Suốt năm năm qua tôi cứ buông cuốn này ra thì bắt tay làm ngay cuốn khác, và làm ấn tống không kịp nghỉ!
Với tôi, vấn đề bây giờ không phải là lo thiếu bản thảo, lo thiếu vốn ấn tống. Vấn đề bây giờ là tôi lo sợ mình không đủ sức khỏe, không có nhiều thời gian để làm ấn tống ngõ hầu đáp ứng được trọn vẹn những tấm lòng vàng của đạo hữu Cao Đài khắp nơi không ngừng đóng góp công quả tài trợ Chương Trình Chung Tay Ấn Tống Kinh Sách Đại Đạo.
Trong năm năm làm ấn tống,([7]) bản thân tôi đã chứng nghiệm được lời Đức Chí Tôn dạy:
Của con Thầy để thiếu chi đây
Hễ đứa nào ngoan cứ lấy xài
Chung lại thì giàu, chia phải khó
Kho tàng vô tận máy vần xoay.([8])
Tôi chưa được “ngoan” lắm mà Thượng Đế còn từ bi cho tôi được “lấy xài” một “kho tàng” quý hóa vô ngần như thế.
Những lúc cảm kích, rưng rưng nước mắt tạ ơn Thầy, tôi lại nhớ đến đoạn Kinh Thánh chép lời Chúa dạy về những bông huệ ngoài đồng:
“Còn về áo mặc cũng thế, lo lắng làm gì? Hãy ngắm xem hoa huệ ngoài đồng mọc lên thế nào mà rút ra bài học: Chúng không làm lụng, không kéo sợi; thế mà, Thầy bảo cho anh em biết: ngay cả vua Salômôn, dù vinh hoa tột bậc, cũng không mặc đẹp bằng một bông hoa ấy. Vậy nếu hoa cỏ ngoài đồng, nay còn, mai đã quẳng vào lò, mà Thiên Chúa còn mặc đẹp cho như thế, thì huống hồ là anh em…” (Matthêu 6:28-30)
Lm Bảo Lộc (cười): Xin cảm ơn Bông Huệ… Khải.
(Mọi người cũng cười, vỗ tay.)




([1]) Đại Thừa Chơn Giáo. Hà Nội: Nxb Tôn Giáo 2011, tr. 118. Quyển 36-1 trong Chương Trình Chung Tay Ấn Tống Kinh Sách Đại Đạo.
([2]) Thánh thất Nam Thành, 22-8 Canh Tý (12-10-1960).
([3]) Huờn Cung Đàn, 30-7 rạng 01-8 Tân Sửu (09 rạng 10-9-1961).
([4]) Chơn Lý Đàn (Vạn Quốc Tự), 20-11 Ất Tỵ (12-12-1965).
([5]) Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý, 15-6 Quý Sửu (14-7-1973).
([6]) Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý, 30-12 Nhâm Tý (02-02-1973).
([7]) Sau năm năm hoằng pháp (tháng 6-2008 / tháng 6-2013), Chương Trình đã ấn tống được sáu mươi đầu sách gồm nhiều thể loại, trong đó có nhiều nhan đề đã in lần thứ hai, thứ ba, thứ tư. Mỗi kỳ in bình quân 5.000 bản. Ngoài ra, từ năm 2012 còn ấn tống giai phẩm Đại Đạo Văn Uyển, phát hành mỗi quý vào các tháng 3, 6, 9, 12 dương lịch.
([8]) Thiên Lý Đàn, 15-10 Ất Tỵ (07-11-1965).