11. LÒNG QUÊ
Thương sao nhánh cỏ bên đường
Nắng phôi pha lắm để sương sững sờ
Đêm nghe sóng lạnh vỗ bờ
Mà xưa tôi ngỡ sông hờ hững trôi
Xa quê từ rất lâu rồi
Thuở em chưa biết nói lời trau tria
Chưa mòn mỏi đợi chân khuya
Trở về dặm vắng rẽ chia tấc lòng
Thương sao chiếc lá chiều đông
Khẽ khàng rơi giữa mênh mông đất trời
Ngắm nhìn mây trắng đầy vơi
Tôi yêu biết mấy con người chân quê.
5-2014
12.
LỜI CẢM
ƠN
Cảm
ơn đời cho chúng ta được sống
Có
buồn vui, hội ngộ với chia ly
Ngõ
hẹp trần gian kẻ đến người đi
Đầy
hăm hở rồi cũng đầy tiếc nuối
Lá
khô trở mình, thời gian rớt bụi
Bụi
dung nham từ cổ sử theo về
Xanh
lúa ngoài đồng, mượt cỏ chân đê
Ngọt
tiếng hát mẹ ru từ tấm bé
Chúng
ta vào đời bằng đôi vai thế hệ
Gánh
nghĩa nhân oằn nặng đạo cang thường
Thánh
thót trong lòng từng giọt mến thương
Văn
dĩ tải…, vị nhân sinh là thế
Nên
thi ca cũng thơm mùi kinh kệ
Dẫu
trầm luân cũng phảng phất nhiệm mầu
Cảm
ơn đời dù bí hiểm cao sâu
Thì
lòng đạo cũng như tờ giấy trắng
Chỉ
có tình yêu ở trong thầm lặng
Ánh
sáng tạo nên Cái Lớn ban đầu
Vượt
cả thời gian trên vạn bể dâu
Theo
hơi thở thấm vào trong máu thịt
Chúng
con hôm nay dù nhiều hay ít
Trong
thơ văn vẫn có vị Cao Đài
Gởi
trọn niềm tin vào thế hệ tương lai.
13. LỤC BÁT
CHÀO XUÂN
Câu
thơ lục bát đầu xuân
Là
hoa mai nở vàng sân thánh đường
Chào
bình minh đến muôn phương
Chào
xuân Đại Đạo: mùa thương yêu đời
Câu
thơ lục bát gọi mời
Ai
còn luân lạc dưới trời gió mưa
Về
đây vui với muối dưa
Chút
tình đạm bạc xuân vừa khai nguyên
Chào
xuân xóa bỏ lụy phiền
Câu
thơ lục bát giữa miền sắc không
Cũng
từ cõi trống mênh mông
Vô
biên có hạt bụi hồng hóa thân
Đổi
thay thay đổi mấy lần
Hết
phong trần đến phong trần mà thôi
Vượt
qua bến lở bến bồi
Có
ta mà cũng có Trời ở trong
Bàn
tay hy vọng ước mong
Níu
Trời, Trời ở trong lòng chúng sanh
Thuyền
từ, từ vượt thác gành
Về
tâm tìm chốn trọn lành đón xuân.
14. MAI SAU
Hạ đỏ hay là hạ trắng đây
Đỏ màu của nắng, trắng của mây
Tung tăng áo trắng em về thất
Cùng với mẹ ba đảnh lễ Thầy.
Yêu lắm em ơi những ước mơ
Qua từng ngôn ngữ của tuổi thơ
Ẩn
trong màu mắt em hồn hậu
Là cả tương lai đang đợi chờ.
Tuổi đạo tuổi đời vẫn song song
Là tâm là vật ở trong lòng
Mai sau khôn lớn lo đời đạo
Gánh nặng Cao Đài, gánh núi sông.
Lớp lớp các em sẽ trưởng thành
Mong sao tiếp nối bước đàn anh
Dựng xây Giáo Hội, xây non nước
Muôn thuở danh hiền rạng sử xanh.
15. MẦM HY VỌNG
Tháng Tám mùa Thu, mùa
thánh lễ
Mây trắng bồng bềnh áo trắng bay
Chiều vương chút nắng tơ vàng nhẹ
Nghe gió thu vàng hương
heo may
Xóm đạo chờ trăng, trăng đợi em
Những cô cậu bé dáng
ngoan hiền
Lời ca chan chứa tình
Kim Mẫu
Sân khấu trung thu lộng
ánh đèn
Em gởi lòng theo tiếng hát cao
Bay xa xa mãi tới phương
nào
Tuổi thơ như cánh diều
say gió
Lồng lộng trời xanh vạn
ước ao
Em hát mừng trăng, mừng thánh lễ
Đàn anh mừng thấy những
chồi non
Đã ươm mầm Đạo từ lòng Mẹ
Cơ
nghiệp Kỳ Ba mãi mãi còn.
16. MONG MÙA
XUÂN TUỔI THƠ
Đông
rủ áo treo trên cành non nớt
Xuân
rủ ai tìm cỏ nội hoa đồng
Ta
rủ nhau về giữa cõi mênh mông
Đời
ảo hóa cũng là đời hư thực
Xuân
hiền hậu như ni cô rất mực
Ngước
trông lên ngõ hạnh khép bao giờ
Ta
nhìn ta tóc bạc trắng câu thơ
Mơ
cánh hạc bay giữa trời vô tận
Em
đài các dấu vết nhăn son phấn
Buổi
hiện sinh ngôn ngữ cũng hiện sinh
Mới
lớn lên đã hát khúc vong tình
Thơ
với nhạc cũng trở nên ô nhiễm
Cho
thi sĩ chết trong vườn hoài niệm
Trăng
trinh nguyên khóc gục dưới đèn mầu
Hồn
trinh nguyên tàn tạ giữa đêm thâu
Người
nô lệ cho những gì được mất
Xin ca ngợi những tấm lòng chân thật
Và thương yêu đến với kẻ gian truân
Để cùng nhau ta hưởng trọn mùa Xuân
Xuân ân sủng của Tình-Thương-Nguyên-Thủy
Không pha trộn những sắc màu tục lụy
Không ta người, không thay trắng đổi đen
Ôi mùa Xuân của đạo đức thân quen
Mà Thượng Đế đã ban từ vạn kỷ
Cho trẻ thơ đùa vui Xuân Thánh Ý
Em bé ơi! Xuân Đạo thấm hồn trong
Ta chờ em, ta hoài vọng cầu
mong.
17. MÙA TU Ở RẪY CÀ PHÊ
Đi giữa hoang vu của buổi chiều
Lòng không biên giới để đìu
hiu
Se sua tóc rối màu sương cát
Mở rộng vòng tay đón tịch liêu.
Phố thị xa, làng mạc cũng xa
Màu
thời gian rộng đến xót xa
Niệm
câu danh hiệu, tay lần hạt
Đếm
giọt từ bi, giạt ái hà.
Vẫn
đến vẫn đi vẫn trở về
Mà như cách trở mấy sơn khê
Đã qua một buổi chiều nương rẫy
Đêm xuống, buồn lên lại nhớ quê.
Quê hương tít tắp tự nơi nào
Có phải bên bờ giấc chiêm bao
Lãng
đãng khói mây vương bến cũ
Cồng
chiêng dân tộc ngủ rồi sao?
Buổi
sáng công phu tắm gội lòng
Cõi
đời hao hụt lẫn đục trong
Kiếp
người chìm nổi bao hoang phế
Như
nước lao xao lại cạn dòng.
Lạ
nhỉ mùa tu ở chốn này
Từng
quen với gió với mây bay
Quen
từ hốc hẻm, từ con suối
Đến
nỗi sợ quen hóa dạn dày.
Nhiều
khi gác lại những âu lo
Cứ
nghĩ mình như kẻ lái đò
Mong
vượt thác ghềnh ra bể rộng
Thênh
thang trời nước chốn tự do.
2014
18. NHỚ VỀ
QUÊ MẸ
Con
hẹn mùa xuân về thăm quê mẹ
Thăm
lại vườn xưa, thăm mái tranh nghèo
Nhưng
mẹ đâu rồi, con về buồn thế
Sông
nước Trường Giang gờn gợn nhìn theo.
Nhà
cũ không còn, nền hoang cỏ mọc
Ai
bảo trăm năm mới có đổi dời
Con
nhìn lại mình đã hai thứ tóc
Chỉ
có tình quê hôm sớm chẳng dời.
Có
phải yêu thương nên người có đạo
Nếu
mất niềm tin đời chỉ hận thù
Mẹ
đã cho con biết bao hoài bão
Còn
lại trong con lời mẹ hát ru.
Còn
lại trong con lời quê mộc mạc
Mà
vẫn thăng hoa thành tiếng tơ lòng
Con
yêu quê hương tình yêu chất phác
Như
yêu Đạo Thầy yêu cả non sông.
Chưa
lại quê xưa mà lòng đã gởi
Thì
có sá chi mưa nắng bão bùng
Dẫu
tháng năm qua đường xa vời vợi
Con
biết khi về mẹ vẫn bao dung.
19. NƯỚC
Nước
về mát dịu mùi hương
Trên
đồi con sóc màu sương mắt tròn
Cây
rừng vừa nhú lộc non
Cũng
vừa nhìn thấy càn khôn trong mình
Lung
linh dòng nước lung linh
Nước
ru lá cỏ bài tình cổ sơ
Nước
êm như những lời thơ
Chảy
từ vô thỉ tới bờ vô chung
Chảy
qua bãi vắng trập trùng
Vào
hồn nhân thế đầy vùng hoang vu
Nước trong như mắt nhà tu
Và êm tựa những lời ru mẹ hiền
Đêm ngày nước chảy triền miên
Chảy đi để mát trăm miền nhân gian
Đạo như nước, chẳng hề than
Gội nhuần khắp cả trăm ngàn người tin
Còn
em, em chẳng chịu nhìn
Để
cho con nước trườn mình chảy trôi
Bây
giờ tôi hỏi chính tôi
Nước
bao la quá còn ngươi thế nào?
20. Ở TRONG
CÕI THẾ
Tôi
trong cõi tục bộn bề
Thương
em nên đã trở về cõi không
Tôi
từ cõi trống mênh mông
Thương
em nên đã vào trong cõi đời
Cõi
đời ấm lạnh đầy vơi
Càng
dày dạn lắm càng tơi tả mình
Được
thua thì vẫn làm thinh
Trong
vòng trời đất, trong tình bao la
Dại
khôn thì cũng người ta
Muốn ngu si thật phải già giặn tu
Tôi qua lại chốn sương mù
Đâu hay năm tháng ngục tù lấy thân
Nhiều khi sợ gió ngoài sân
Sợ trăng đầu ngõ, sợ chân ai vào
Vườn riêng tôi chẳng ngăn rào
Nên
mong manh tựa chiêm bao đầu đời
Tôi
vào cõi tục một thời
Mỏi
mòn con mắt khóc người khóc ta
Trời xanh thì vẫn bao la
Tình người thì đã phôi pha lâu rồi
Về tìm lại chính thân thôi
Thấy em ngõ hạnh thấy tôi ngõ chùa.
Trần Dã Sơn