Chủ Nhật, 26 tháng 3, 2017

Trần Dã Sơn: GỞI NGƯỜI ÁO TRẮNG 2/5

Image result for flowers
1. AI KẺ VÀO RA
Ai người đi ngược về xuôi
Thế gian dòng chảy ngậm ngùi nhớ thương
Ai người vui với rau tương
Câu kinh tiếng kệ mở đường hằng sinh
Về xuôi đi ngược một mình
Khổ đau tiếp cuộc hành trình khổ đau
Phong sương phủ trắng mái đầu
Giật mình nhìn lại bể dâu chưa tàn
Rau tương áo vải trăng ngàn
Vai thơ đạo lý tay đàn Tiên gia
Thong dong trong cõi người ta
Ai vào xuôi ngược, ai ra thoát trần.
2. CHO ĐẾN BÂY GIỜ
Tuổi thơ là nước sông Trường
Là con diều giấy là đường thông reo
Tuổi thơ dưới mái tranh nghèo
Khói lam nhàn nhạt, sương gieo buồn buồn
Dậu thưa thấp thoáng bóng chuồn
Mẹ ngồi quay sợi bên con nô đùa
Con khôn lớn, Mẹ già nua
Rồi con mang cả quê mùa ra đi
Vào đời con chẳng được chi
Vào tu học đạo từ bi làm người
Trần gian chen lẫn khóc cười
Nhung con còn giữ Đạo Trời đinh ninh…
Bây giờ con lại già nua
Mà con vẫn giữ quê mùa Mẹ ơi!
Từ con lăn lóc với đời
Sương pha mái tóc nắng phơi hình hài
Đạo Trời con chẳng dám phai
Trong con dòng máu Cao Đài luân lưu
Xin cho con được vô ưu
Sáng vào cửa tịnh, chiều vui chốn thiền
Để con giữ trọn lời nguyền
Làm người giữ đạo, làm chiên về chuồng
Cho con trở lại cội nguồn.
Tháng 3-2014
3. CỔ TÍCH
Khi xác thân cằn cỗi
Phủ lớp bụi thời gian
Người đàn ông tội lỗi
Khóc trong vườn Địa Đàng
Bên núi đồi bát ngát
Chúa rao giảng tin mừng
Thương dòng người ngơ ngác
Dưới nắng buồn rưng rưng
Khi xác thân tiều tụy
Người đàn bà đầu tiên
Dang nhánh tay tục lụy
Ôm trái cấm muộn phiền
Loài người vẫn bội bạc
Thời gian thì phôi pha
Chỉ đại ngàn bát ngát
Muôn đời còn thiết tha
Rừng đã từ sơ cổ
Nuôi sống mãi con người
Vì ai mà ngã đổ
Rừng ơi, chảy máu tươi!
Tôi lạc vào cổ tích
Thương dấu chân người xưa
Lang thang chiều u tịch
Lạnh đầy hồn gió mưa.
4. DẶN LÒNG
Thân còn ở đậu nằm nhờ
Lất lây kiếp sống bên bờ thị phi
Ở về là lịnh Từ Bi
Ở lo quét dọn, về trì chân kinh.
5. ĐỢI CHỜ
Trăng thệ hải vẫn bây giờ còn đấy
Bến trường giang bóng hạc trắng đâu rồi
Bóng hạc trắng tung trời không tìm thấy
Dòng sông xưa mây trắng nhẹ nhàng trôi
Giờ gậy trúc ai đi về giữa gió
Áo phong sương lác đác dấu thu vàng
Chân cát mỏi giẫm đau hồn cây cỏ
Rơi vàng rơi bụi thu mờ dung nhan
Tay nâng chén chờ ai bên bờ cũ
Giọt sương khuya hóa kiếp bến giang đầu
Sương hóa kiếp trở về sông hội tụ
Người nơi nào hay người mải phiêu du
Xin trở lại cùng nhau mừng thánh lễ
Trong vườn văn nở những đóa hoa tươi
Trăng mát dịu như tấm lòng của Mẹ
Thương đàn con áo trắng tận ven trời.
6. GIAO CẢM ĐẦU XUÂN
Mệt quá ngủ quên một giấc dài
Giật mình thức dậy đã ban mai
Sắc xuân trải nhẹ trên ngàn lá
Phơ phất đầu sân một gốc mai
Lạ nhỉ hôm qua còn lạnh tê
Hôm nay nắng ấm rủ xuân về
Đã nghe tiếng trẻ bên hàng xóm
Ơi ới gọi nhau áo mới khoe
Chợt thấy tuổi thơ với tuổi già
Cách nhau gang tấc chẳng bao xa
May đã có duyên tìm gặp Đạo
Nếu không đời chỉ gió sương pha
Cả nhà về thất đảnh lễ Thầy
Ngan ngát hương trầm phảng phất bay
Đâu biết người thân mơ gì nhỉ
Lòng riêng xuân cảm lại vơi đầy.
7. GIỮA CÕI THỰC HƯ
Gối tay ngủ dưới trăng ngàn
Rừng thiên thu vọng tiếng đàn nguyên sơ
Đêm nay mộng thực đôi bờ
Nửa say tục lụy nửa chờ siêu thăng
Gối tay ngủ giữa mùa trăng
Mà mơ dòng nước sông Hằng nhủ khuyên
Rằng từ khi bén mùi thiền
Sao chưa cắt đứt nợ duyên với đời?
Gối tay ngủ dưới bầu trời
Đất buồn đất trách: Lòng người đa đoan
Trái oan chồng chất trái oan
Đã không chịu trả còn toan xuống đò
Gối tay không ngủ mà lo
Phận con chưa xứng làm trò Thầy ơi!
Vì lòng độ lượng đất trời
Con nguyền xin được làm người học tu.
8. GỞI BẠN
Người ở bên kia bờ tịch liêu
Sang chi bên ấy khổ bao nhiêu
Chiều tàn trăng lạnh soi đường vắng
Bóng nhỏ dặm dài hiu hắt hiu
Người ở bên kia ngóng bên nầy
Nhắn hoài sao chẳng chịu sang đây
Nhục vinh đã ánh lên màu tóc
Thương giọt sương khuya lạnh nhíu mày
Bên ấy bên nầy như sợi tơ
Mà xa xa mãi đến bao giờ
Sao chưa cắt đứt dây neo nhỉ
Để được cùng nhau đứng chung bờ
Để được cùng nhau chung lời kinh
Có Thầy có bạn có nhân sinh
Có Trời mà cũng do ta nữa
Đâu phải thế gian chỉ một mình
Người ở bên kia bờ tịch liêu
Sang đây thuyền đậu bến Thương Yêu
Cao Đài vượt khỏi rào ngôn ngữ
Gởi bạn lòng ta có bấy nhiêu.
9. HIỆN DIỆN
Đã có mặt ở đời từ bao thuở
Buồn trùng dương con sóng mãi luân hồi
Con gom nhặt chắt chiu từng hơi thở
Chờ bình minh về tỏa sáng nơi nơi
Đời héo úa lá thời gian tơi tả
Nhánh hao gầy ai cắt giấu vào tim
Mai bừng dậy dòng cuồng lưu hối hả
Nghĩa nhân đâu sao chẳng thấy đi tìm
Thơ hiện hữu và thơ tràn ý đạo
Mùa vàng thơm những hạt thóc nuôi đời
Con khôn lớn giữa bao lần giông bão
Và tình thương Thầy ban rải nơi nơi.
Tam An, Phú Ninh, tháng 3-2015
10. HY VỌNG
Trời hôm nay nắng hồng tươi màu áo
Các em về nhà thánh mắt trong veo
Lòng bâng khuâng tôi khẽ nói: “Đáng yêu!”
Nguồn sống Đạo ươm từ đàn em nhỏ
Và mai đây lớp đàn anh từ bỏ
Cõi nhân gian đầy cám dỗ giựt giành
Mà một đời phải cật lực đấu tranh
Để được sống trong tình thương Thượng Đế
Tôi cầu mong những mầm xanh thế hệ
Noi chân truyền đi phổ độ chúng sanh
Đem an vui đến những tấm lòng lành
Đem tin tưởng hóa độ người hung hãn
Các em đến lòng thế nhân bừng sáng
Các em đi để lại đất thanh bình
Bóng Đạo kỳ lồng lộng ánh bình minh
Cây trổ lộc chào Mùa Xuân Đại Đạo
Trời hôm nay nắng hồng tươi màu áo
Trắng màu mây và trắng cả trong hồn
Nhìn các em lòng tan nỗi cô đơn
Tôi khẽ nói: “Đáng yêu!”
Chào các bé!
28-4-2010

Trần Dã Sơn