NHỚ BÁC CHƠN THIỆN MINH
Người đã đi rồi tôi vẫn mang
Trong tâm một dáng rất dịu dàng
Người bước dặt dè qua bửu điện
Nắng chiều cũng nhạt lúc xiên ngang
Những lúc ngồi bên giữa hội trường
Thoảng chen đạo vị ấm trầm hương
Phảng phất hiện trên vầng trán rộng
Nếp thời gian đọng nét thân thương
Hay lúc về chung khi họp tan
Phố khuya thong thả đạp song hàng
Người vẫn lặng chìm trong xa vắng
Hồn còn vương vấn việc Cơ Quan? *
Và nhớ làm sao một nụ cười
Nửa chừng mệt mỏi, nửa nhàn vui
Màu khăn đen chiếu soi màu áo
Phơ phất làn mây lửng giữa trời
Người đã đi rồi tôi vẫn nghe
Quanh đây đồng vọng tiếng ai về
Vẫn giọng thâm trầm trên bục giảng
Chan chứa tình thương điệu giác mê
Và vẫn còn trong ký ức tôi
Lời ai từ tốn nhủ khuyên tôi
Huyết mạch dù riêng hai lớp tuổi
Đạo mạch hòa chung một nhịp thôi
Từ độ người đi tôi nghiệm ra
Đạo không chi cả, chẳng gần xa
Nhưng trong cuộc sống người chơn đạo
Đạo hiện nên hình qua chính ta.
HUỆ KHẢI
* Khoảng cuối năm 1975 chi bộ
Kiêm Ái (Hội Thông Thiên Học Sài Gòn) ngưng hành đạo. Bác Nguyễn Văn Minh sang
tu hành tại Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý Cao Đài Giáo Việt Nam (nay là Cơ Quan Phổ
Thông Giáo Lý Đại Đạo), giữ trọng trách về Văn Hóa, được Đức Mẹ ban thánh danh
Chơn Thiện Minh. Sau khi quy thiên, bác đắc quả Thiện Minh Chơn Thánh.
TẠ ƠN
Tạ ơn Thầy âm thầm đưa con tới
Chiếc thuyền từ giữa bể khổ đầy vơi
Thân nghiệp chướng nếu không Thầy soi lối
Con làm sao thành thật biết ơn đời.
HUỆ KHẢI
THƠ MÙA THU
Mẹ già lòng vạn cổ
Trăng khắc khoải canh tàn
Gương ao chưa thêm đóa
Lệ theo lệ nối hàng
Thương cành sen lang thang.
HUỆ KHẢI
VỀ ĐI THÔI
Em về tìm lại Nhà Thầy
Còn đây hơi ấm những ngày yêu thương
Giang hà mấy độ phong sương
Còn đây nguyên vẹn con đường quê xưa
Niệm câu vô tự đại thừa
Trôi đi chuyện nắng chuyện mưa phận người
Về đi thôi
Về đi thôi
Đừng cho trăng muộn bên trời mòn trông.
HUỆ KHẢI