21. PHỤNG
HIẾN
Giữa
nương rẫy không tìm ra giấy bút
Nên
viết thơ gởi mây trắng làm tin
Lỡ
khi mây trôi đi không hạn cuộc
Thơ
nhắc mây hãy tìm lại chính mình
Chiều
nương rẫy sợi vàng treo lấp lánh
Vàng
lên thơ cho ý lạ dâng cao
Từng
sợi tóc với sợi lòng mỏng mảnh
Khẽ
khàng rung khi gió ngỏ lời chào
Tình
của đất gởi trời xanh ấp ủ
Tình
của người để cơn gió cuốn trôi
Hồn
lạc khách về trong ngày hội tụ
Thơ
thăng hoa thành quả ngọt dâng đời
Thơ
phụng hiến thơm tho mùi đạo hạnh
Chắp
hai tay cầu nguyện Đấng Cao Dày
Mai
nếu chết sợi vàng thơ lóng lánh
Mùa rẫy nương rớt chín nặng đầy tay.
22. SÁM HỐI
Xin sám hối bằng nỗi lòng sơ cổ
Xuân trinh nguyên sao thấy mắt ai buồn
Đời quạnh hiu dù người lại qua luôn
Người qua lại lạ xa cùng phố thị
Chân vội vã bước đăm chiêu suy nghĩ
Ở đâu rồi chơn thật với yêu thương
Ở đâu rồi những hồn hậu hiền lương
Và ngôn ngữ dịu êm lời đạo hạnh
Chỉ thấy đầy nắng xuân se se lạnh
Toàn ngựa xe hối hả sắc hương đời
Với rượu nồng đốt cháy cả làn môi
Sau hoan lạc bao con người đói khổ
Bao trẻ em lang thang trên đường phố
Người chán chường tìm trở lại rừng
xưa
Bầy chim rừng sao chẳng thấy đón đưa
Chỉ xác thú với thân cây gục ngã
Đại ngàn ơi có đau vì tàn phá?
Cỏ cây ơi có khóc bời bạo tàn?
Đã mất rồi vẻ tươi đẹp dung nhan
Của mặt đất và Hóa Công sáng tạo
Những sớm xuân gió bay bay tà áo
Người tìm người trong huyền diệu
thiêng liêng
Trong tình thương nguyên thủy thuở
hồn nhiên
Nghe hơi thở của núi sông hòa nhịp
Và trời đất cùng với ta giao tiếp
Ta đất trời thờ lạy một Hóa Công
Sao bây giờ người lạc giữa mênh mông
Xin sám hối bằng tấm lòng nguyên vẹn
Xuân này xuân cùng với ai nâng chén
Đây trà thơm ngan ngát hương đạo mầu
Đây tin lành xin trao gởi cho nhau
Rằng Thượng Đế đã ban Xuân Khai Đạo
Trong hủy diệt vẫn có mầm tái tạo
Trong điêu tàn cũng có lộc hồi sinh
Hãy cùng nhau ta giữ trọn niềm tin.
23. SANG BỜ
Lòng tôi như gió đo trời
đất
Đo mãi không gian đến
thẫn thờ
Mà nỗi lòng em sâu thẳm
quá
Đo hoài không được hóa
ngẩn ngơ
Cho nên tôi sợ khi trăng
xế
Sợ nắng ngoài song tắt
muộn màng
Sợ một khi nào em lặng lẽ
Ra ngoài cửa Đạo bước đi
hoang.
24. THEO DẤU NGƯỜI XƯA
Người xưa ngâm bạch tuyết
thi
Chén quỳnh tương rót đợi khi tao phùng
Hôm nay lòng những ngại ngùng
Nhớ ai đất trích cánh hồng tung mây
Thơ tiên một túi vơi đầy
Lưng bầu tô tửu tháng ngày ngao du
Thân còn trong chốn ao tù
Mà tâm ra khỏi bụi mù lợi danh
Người xưa ngâm khúc đạo hành
Mặc rong rêu đã phủ quanh chỗ nằm
Chưa tàn một cuộc trăm năm
Giấc liêu trai ấy mù tăm cõi trần
Nghêu ngao giữa chốn phong vân
Đạp tan xiềng xích nợ nần mà ca
Gõ bồn? Không, gõ thân ta
Cho u mê cũng vỡ òa theo thơ
Mưa trời rửa sạch bợn nhơ
Đạo Trời hiển hiện bến bờ chân như
Quảy trăng lần xuống thuyền từ.
Tháng 10-2014
25. TÌM VỀ
QUÊ XƯA
Người vào tà nguyệt tam tinh
Niệm câu vô tự không mình không ta
Kể từ khi có thân ra
Lúc trên đỉnh núi lúc là vực sâu
Giác mê cũng một nhịp cầu
Cứ lăng xăng lại đáo đầu lăng xăng
Có gì tự thuở trắng răng
Đến khi sắp đậy nắp săng vẫn buồn
Hạt
châu tìm lại cội nguồn
Lặng
cùng thiên cổ cho hồn phiêu du
Vẹt
mây tỏ rạng trăng thu
Nghe
trong hơi thở ngục tù ngửa nghiêng
Bốn
tường vỡ giữa tịnh nhiên
Lần
theo lối cũ về miền hư vô.
2012
26. TRĂNG
NHỚ
Áo nguyệt bay
Áo
nguyệt bay
Trăng
xưa còn mỏng, dáng thu gầy
Vườn
xưa hẹn ước ai còn nhớ
Đã
thấy đêm tàn hơi heo may
Chừ giữa mùa trăng sầu lớp lớp
Chén
quỳnh tương nhớ mùi quỳnh hương
Nhớ
ai áo vải bên cầu đá
Nước
chảy về đâu mấy dặm trường
Lạc khách hề, lạc khách lao lung
Nhớ
mùa trăng, nhớ Mẹ vô cùng
Gõ
nhịp mà ca người đất trích
Buồn mà chi! Trời đất bao dung
Vừa nghe nắng mới reo ngoài dậu
Đã
thấy thu vàng hơi heo may
Trăm
năm rũ sạch duyên trần cấu
Một
cõi đi về áo nguyệt bay.
27. TRÊN BÃI
BIỂN NINH CHỮ
Một mình lặng lẽ ngắm mây trời
Thương
sóng bạc đầu chuyện biển khơi
Chợt
thấy phận mình đầu cũng bạc
Thời
gian rắc muối, đời rắc vôi.
28. TỪ THUỞ LÀM NGƯỜI
Hỏi rằng sinh ở nơi đâu?
Thưa từ cơ ngẫu ban đầu mà ra
Hỏi rằng quê quán bao xa?
Xưa là vô thỉ nay là vô chung
Mịt mù giữa cõi mông lung
Cũng thân cát bụi cũng cùng một Cha
Hỏi rằng ta vẫn là ta?
Thưa lăn lóc lắm, phôi pha đã nhiều
Dấn thân vào cuộc hiểm nghèo
Đôi vai nhân quả gánh theo nặng oằn
Trên đầu vằng vặc bóng trăng
Dưới chân sóng dậy đất bằng tại ai
Bây giờ gặp hội Thiên khai
Bây giờ nương bóng Cao Đài mà tu
Mặc ai cười dại chê ngu
Tự mình đạp vỡ bốn tù mà ra
Ngước lên trời rộng bao la
Mà trong sâu thẳm tâm ta cũng Trời
Cảm ơn đã được làm người
Đã cùng nhân thế khóc cười bao phen
Đã xin làm nước lóng phèn
Đã xem cây cỏ thân quen lâu rồi
Hỏi rằng cố quận xa xôi
Nhớ quê có thấy mây trôi mà buồn?
Thưa từ luân lạc đèo truông
Là xa biết mấy cội nguồn nhân gian
Là nghe héo hắt thu vàng
Là dò dẫm với đôi bàn chân khô
Hỏi rằng từ thuở hoang sơ
Đến bây chừ vẫn nằm chờ chiêm bao?
Thưa từ khi bước chân vào
Vũng trần gian mãi thấp cao dọ tìm
Đạo Trời thì vẫn lặng im
Lòng người tăm cá bóng chim khó dò
Đã đành lỡ mấy chuyến đò
Chỉ còn chuyến chót xin cho trùng phùng.
29. ƯỚC VỌNG MÙA XUÂN
Sáng hôm nay mùa xuân về rất
sớm
Ngoài vườn cây chim hót tiếng trong lành
Ở trong tôi là một khoảng trời xanh
Hồn ngây ngất tình xuân nồng thắm quá.
Các em đến gió xuân đùa
với lá
Tiếng em cười nắng dịu chảy trên môi
Cổng thánh đường rộng mở đón ngày vui
Mừng xuân mới, mừng em thêm tuổi đạo.
Các em là mầm non, là
hoài bão
Một ngày mai rạng rỡ bước đăng trình
Cả nhiệt thành cộng với đức hy sinh
Cùng huynh tỷ điểm tô trang sử Đạo.
Lòng trong trắng thuần
lương như mầu áo
Siết tay nhau xây dựng nước non nhà
Trong tình thương của Thượng Đế bao la
Ân Từ Phụ chan hòa lòng huynh đệ.
Các em đến giữa mùa xuân
thánh lễ
Chúng tôi vui chờ đợi lớp kế thừa
Một ngày mai Đại Đạo nở thêm hoa
Tâm với vật dung thông cùng trời đất.
Thầy: Sự Sống, Tình
Thương và Lẽ Thật
Ta thờ Thầy giữ Đạo trọn thủy chung
Em kìa em!
Xuân Đại Đạo trùng trùng.
30. VÀ… RỒI
Và xưa ai mặc áo hồng
Và xưa sợi nắng sợi lòng phân vân
Và xưa ai đứng chôn chân
Và xưa đi học qua sân ngập ngừng
Rồi nay ai đã còng lưng
Rồi nay đời đạo gian truân khó tròn
Rồi nay ai mất ai còn
Rồi nay mấy kẻ gõ bồn mà ca
Và rồi ta về tìm ta
Và rồi thôi nhé, rồi và hư không
Và rồi hát khúc phiêu bồng
Và rồi con lại mấy dòng đạo ca.
Tháng 3-2015
Trần Dã Sơn