1. BÀN TAY
Xòe bàn tay đếm gian truân
Bao nhiêu rồi, những sẹo sần thịt da?
Lằn nào từ thuở mẹ cha
Lằn nào nắng táp, mưa sa cõi người?
Xòe bàn tay đếm khóc cười
Áo cơm lạnh buốt giữa mười ngón đau
Nắm vào, vết cứa nông sâu
Duỗi ra, hư ảo một màu trắng không.
Xòe bàn tay đếm mất còn
Mất không trở lại, còn không của mình
Giữa bờ hư thực mông mênh
Ta tròn hạt bụi phiêu linh cuối trời.
Xòe bàn tay đếm rã rời
Nghe như muối xát những lời mảnh chai
Thôi còn bụi cỏ ngày mai
Bàn tay nắm chặt cho đầy tịnh không.
2. BIỂN GỌI
Biển chiều nay xao xác gọi tên ai
Xanh như thể đã ngàn năm không gặp
Gió như thể cấu cào lên bờ cát
Sóng cô đơn vỗ rát mặt phong trần
Mây đi đâu dằng dặc bóng tình nhân
Người ở đâu mà không về với biển
Con thuyền nhỏ lắt lay buồm, khản
tiếng
Giữa muôn trùng lặng lẽ đá ngầm đau
Có hẹn gì sao biển cứ nông sâu
Giọt nước mặn cuốn mòn đêm thao thức
Xô bờ đá hốc hờm thêm đau nhức
Muống biển lan thăm thẳm dấu chân
còng
Hàng dương xưa đã cỗi nhánh long đong
Cúi mặt xuống lưng chiều vi vút gió
Năm tháng cũ sâu hằn trên thảm cỏ
Con thuyền nào neo được bến ngày xưa?
3. CÁT TRẮNG
Rồi mai mốt em lại về An Hải
Ghé bờ dương vọc cát trắng ngày xưa
Nghe sóng vỗ lật từng trang giấy cũ
Tóc phù sa gội trắng đã bao
mùa
Ta chỉ tiếc
chẳng được làm thi sĩ
Úp mặt vào
cát trắng ngỡ lưng mây
Ôm triền dốc
xoãi mình rau muống biển
Đếm dấu chân
còng gió gởi qua ngày
Vẫn cát
trắng, và em, và kỷ niệm
Chảy nôn nao
qua nửa cuộc đời mình
Đã đuối sức
giữa vòng quay năm tháng
Chỉ còn em và
cát vẫn nguyên trinh
Rồi mai mốt
em lại về An Hải
Gởi giùm ta
một sắc cát ngày sau
Từng hạt ấy
đã gieo mầm vĩnh cửu
Dẫu nắng mưa
thầm lặng nở muôn màu.
4. CỎ LÁ
Sóng đời
giăng bủa quanh quanh
Soi đèn tìm
ngọn gió lành hiếm hoi
Ta thân lá cỏ
mệt nhoài
Bão dông xin
đậu ra ngoài non tơ
Rớt khuya một
khoảnh trăng hờ
Gót chân du
tử đợi giờ phục sinh
Nắng lên gọi
cuộc đăng trình
Giật mình,
mình biết có mình ở đây
Xin nhè nhẹ
một bàn tay
Mảnh mai sợi
khói chiều nay ngậm cười
Sáng mai quỳ
xuống ơn Người
Xin nhân gian
nỗi ngậm ngùi bớt xanh.
5. CÓ CHI GIỮA CHỐN TA BÀ
Bước ra từ
cõi hồng mông
Cuốn theo lớp lớp bụi hồng mà bay
Khóc cười lạnh buốt hai tay
Trăm năm một cuộc hiển bày thịt da
Có chi giữa chốn
ta bà
Long lanh một
giọt phù sa tặng đời.
6. CONG
Con đê nhỏ cong
mình qua xóm vắng
Áo ai về khuya
trắng bóng liêu trai
Cong lá rụng
cánh thuyền chao ngọn sóng
Chở tháng ngày
qua suốt những tàn phai
Ngói âm dương
cong mình qua dâu bể
Cong mái đình
ngăn ngắt tuổi xanh rêu
Mùa cỏ mục cong
lên ngày hoang phế
Của nghìn năm
mưa gió rủ nhau về
Dòng sông chảy
cong mình thương bờ bãi
Cong mái chèo
khuya khoắt một vần thơ
Bóng chim gi cong mắt người ở lại
Cong vành trăng mười tám buổi ai chờ
Cong đòn gánh nặng oằn vai áo mẹ
Mùi rạ rơm cong thốc buổi chiều tà
Nợ cơm áo ngọn roi cong trần thế
Quất lưng người quặn thắt kiếp phù sa
Cong, cong mãi muôn đời câu thành
hoại
Thân nổi chìm trong vạn nẻo vô minh
Giũ sạch bụi một lần xin đứng dậy
Cõi uyên nguyên ta tìm lại chính
mình.
7. DÙNG DẰNG
Em nờ, tháng Tám về đi
Dùng dằng tê nọ mà chi rứa hè
Dây diều còn vướng ngọn tre
Gió nam tốc rạ rui mè đón trăng
Dùng dằng là bởi làm răng
Thương cây cỏ úa đất cằn thiếu mưa
Phố nghèo còn mảng rêu thưa
Gốc rơm còn tiếng gà trưa đó mà
Chừng như em ngại đường xa
Tấc lòng mấy dặm quan hà kể chi
Chim trời mỏi cánh thiên di
Giấc nồng cố quận khép mi hải hồ
Đã đành một ngọn sóng xô
Còn chờ chi nữa hồi mô mới về
Sông Hàn nước chảy bên tê
Mà thân củi mục dập dề bên ni
Em nờ, tháng
Tám về đi
Dùng dằng tê
nọ tình chi rứa tình.
8. ĐỌC LẠI CÂU KIỀU
Nhẩn nha đọc
lại câu Kiều
Ngẫm cho
trong đục cũng nhiều cảm thông
Nét xuân sơn
vệt má hồng
Làn thu thủy
chắt vào sông Tiền Đường
Ai đâu thoát khỏi vô thường
Cành lê trắng điểm mười phương lụy
phiền
Ngỡ rằng am cỏ an nhiên
Không không, Trời đã định duyên đấy
mà
Sắc tài rỏ máu bài ca
Lầu xanh rỏ máu cánh hoa giữa đời
Nuốt vào trong để tiếng cười trên môi
Tường hoa ngày ấy đâu rồi
Chân trời góc bể xa xôi khó tìm
Bụi đời sấp ngửa cánh chim
Cắn răng, đứt ruột, trái tim gởi rồi
Dẫu trăm năm, một kiếp người
Dẫu không yêu cũng một lời chị trao
Mười lăm năm nỗi khát khao
Chữ tài đâu, chữ tai đâu có nhầm
Khó lòng thay một chữ tâm
Đời dâu bể, ba trăm năm cần gì.
9. EM ĐẾN
Em đến trên vai nặng gánh buồn
Hương trời xa thơm nỗi gian truân
Bên kia ngàn dặm còn phảng phất
Ly biệt hay là đau thế nhân?
Em đến bàn tay đan ngậm ngùi
Tầm Dương ai khóc tự ngàn xưa
Đàn ơi đau buốt người tri kỷ
Ngón rụng về đâu trong giấc mơ?
Em
đến trong đời như chiêm bao
Ngày mai chưa
biết giạt phương nào
Ai hay duyên
số không tiền định
Chiếc lá còn
treo lơ lửng đau
Em
đến bên đời như bóng mây
Giáng Tiên
lạc xuống cõi lưu đày
Ba nghìn thế
giới tìm đâu nhỉ?
Còn lại hồn
linh giữa chốn này.
10. EM VỀ
Em về nắn nót
chơn tâm
Đốn cây tục
lụy, gieo mầm thiện căn
Em về giũa
gọt mùa trăng
Theo mây xõa
tóc xuống trần gian chơi
Câu kinh hát
dạo bên trời
Sáng khêu
đuốc tuệ, đêm ngời dạ hương
Rửa chân trên
sóng Tiền Đường
Xòe bàn tay đếm mười phương diệu
huyền
Em về ngọt lịm câu thiền
Xua vô minh để xa biền biệt xa
Bóng si che
khuất sân nhà
Qua cơn trầm
mộng nở hoa bồ đề
Giắt ngang trên
tóc lời thề
Ướm đôi hài cỏ
bước về chân như
Áo xiêm gột bụi
phù hư
Vớt lên ngọc
bích đến từ giác tâm
Em về lãng đãng
nguyệt cầm
Tóc mai rủ xuống
cung trầm cung thăng
Soi mình vào
bóng huệ đăng
Từ sâu thẳm bỗng
thường hằng như lai
Hỏi mình mình
biết là ai
Xin trăm năm để
ra ngoài ngàn năm
Đêm nay trăng
lạc xuống rằm
Em về đốt nến xông trầm cõi không.
Huỳnh Văn Mười